Quán xiên nướng lề đường.

Phân đội nhỏ ba người giờ biến thành năm người, thêm Lê Hân, lại thêm Lý Thiệu Từ.

Mời Lý Mộng Khiết đi ăn là ý của Lê Hân, anh ta và Lý Thiệu Từ đến được với nhau cũng là nhờ có cậu.

Lý Mộng Khiết không có lý do gì để từ chối, chỉ là, hai thằng bạn nhất quyết đòi đi theo xin chữ ký làm cậu rất vô ngữ.

Lê Hân bị Dương Trường và Chu Gia Bảo kéo qua một bên liên thuyên đủ thứ về bài học. Lý Thiệu Từ nhâm nhi vài ngụm bia vừa cảm kích nhìn cậu lần nữa: “Nhờ có cậu mà cậu ấy chịu mở lòng với tôi, cảm ơn cậu.” Tuy là có chút mất mát khi Lê Hân không tin tưởng kể sự thật cho hắn nghe, nhưng chỉ cần Lê Hân hạnh phúc, không cớ gì hắn phải chấp nhất với quá khứ của anh ta.

Lý Mộng Khiết cũng uống lên vài hớp bia, chớp mắt: “Anh định xử lý thế nào?” Tưởng Nghĩa vào tù là điều chắc chắn không thể nghi ngờ, Lê Hân chịu đứng ra, có thêm cậu là nạn nhân, cuộc cũng ghi âm cuộc đối thoại hôm trước, có nhân chứng, có vật chứng, Tưởng Phong nếu muốn mạo hiểm vớt thằng con ra, cậu sẽ cho mặt ông ta vinh quang trên bài báo từ kinh tế cho đến giải trí.

Lý Thiệu Từ, nhà anh ta có vài cái công ty truyền thông, xã báo, trong đó bài báo kinh tế được ưa chuộng hay báo giải trí nổi tiếng, đều xuất xưởng từ nhà họ Lý. Tuy không nổi trên cả nước nhưng ở thành phố này là đủ rồi. Tưởng Phong muốn tranh cử chức thị trưởng với nhiều tin tức xấu như vậy, thế nào cũng thất bại thảm hại.

Lý Thiệu Từ dùng sức nắm lon bia đến móp méo: “Còn làm sao nữa, đương nhiên là anh ta sẽ bị pháp luật trừng trị, bồi thường thiệt hại tinh thần cho Hân rồi. Tuy tôi muốn giết anh ta lắm, nhưng cũng là muốn mà thôi. Tôi đâu thể tự hủy, đúng không?” Lúc Lê Hân xảy ra chuyện, hắn đã tự trách, sao đúng ngay hôm đó hắn không thể ở bên cạnh, làm người mình yêu bị xâm hại, còn bị ám ảnh tâm lý. Lê Hân vẻ ngoài đâu đâu cũng viết hai chữ ‘mình ổn’, nhưng hắn biết, ổn chỗ nào mà ổn.

Lý Mộng Khiết không rõ tại sao Lý Thiệu Từ lại tự trách, cậu cắn một miếng thịt nướng, miệng đầu dầu, nhíu mày: “Ác giả ác báo, lúc đầu tôi cũng không tin những chuyện nhảm nhí như vậy đâu.”

Lý Thiệu Tử khó hiểu: “Vậy tại sao bây giờ cậu lại tin?” Tự dưng đi nói mấy chuyện tâm linh làm gì, hắn cũng đâu tin.

Lý Mộng Khiết giơ điện thoại qua cho hắn xem, đã có kết quả xét nghiệm mẫu máu mà cậu đã lấy từ Tưởng Nghĩa: “HIV đấy, anh ta, sắp từ giã cuộc chơi rồi.” Cậu chỉ là có suy đoán thôi chứ chưa chắc chắn, vì HIV giai đoạn đầu không dễ gì mà phát giác, không ngờ lại là thật.

Lý Thiệu Từ dù có ngu cũng biết HIV là bệnh không có thuốc trị, há hốc mồm ngó màn hình muốn nhìn hai chữ ‘dương tính’ cho rõ nét: “…” Thật luôn?

Lý Mộng Khiết nhớ lại lúc cậu từ trong túi lấy ra ống tiêm y tế, Khúc Sở Vân ngạc nhiên, quay qua nhìn cậu từ trên xuống dưới vài lần, xem cậu có bỏ con dao nào vào trong người không. Hắn còn muốn động tay động chân với cậu nữa, nếu nửa đường lòi ra con dao hay cái búa thì mất hứng lắm.

Lý Mộng Khiết chọc một lỗ trên tay rút ít máu của Tưởng Nghĩa xong, bỏ vào túi chân không, chỉ cần cầm đem xét nghiệm nữa là xong. Đối diện với ánh mắt cần lời giải thích của Khúc Sở Vân, cậu nhún vai: “Lúc nãy, sẵn tiện mua.” Đưa bà cụ vào bệnh viện xong, cậu có đi dạo tiệm thuốc, trong nhà đến hộp y tế cũng không có, mua trước để sau này có cần còn lấy ra dùng. Dương Trường Miên tuy tính toán tỉ mỉ, nhưng cũng chỉ mua ít băng cá nhân để phòng hờ.

Khúc Sở Vân bị cậu làm cho kinh ngạc hết lần này đến lần khác, càng ngày càng muốn khám phá tận cùng bé mèo này: “Tôi không ngờ em lại biết khoản này đó, học bao giờ thế?” Giỏi như hắn mà cũng chỉ học thêm một vài kiến thức chuyên ngành khác nhưng không chuyên sâu mà đã đau đầu rồi.

Lý Mộng Khiết gãi đầu: “…Lâu rồi, trên ti vi người ta dạy.” Chẳng lẽ trả lời tôi học ở kiếp trước, còn đi làm ba năm có giấy phép.

Trở lại hiện tại, Lý Thiệu Từ cũng hỏi y chang, vui sướng khi Tưởng Nghĩa gặp họa, hai mắt long lanh nhìn cậu: “Cậu biết mấy thứ này luôn á? Đỉnh thế! Nhà họ Lý bồi dưỡng cậu làm bác sĩ từ nhỏ hả-” Hắn nói sai gì à? Sao Lý Mộng Khiết muốn diệt khẩu hắn vậy?

Cạch!

Lý Mộng Khiết đặt mạnh lon bia rỗng lên bàn khiến cho đám Dương Trường Miên cũng chú ý, sắc mặt tối sầm nói: “Vểnh cái tai lên mà nghe, nhà họ Lý không là cái giống đách gì ở đây hết. Tôi và nhà họ Lý, chuyện cắt đứt quan hệ đã xưa như chuyện cổ tích rồi. Nghe rõ chưa hả?”

Vì để hấp dẫn lại sự chú ý của người nhà nên Lý Mộng Khiết khi đó, học không kể ngày đêm để trở thành bác sĩ. Bác sĩ, cái nghề vẻ vang mà ai cũng tôn trọng. Cậu đã nghĩ, mình giỏi thế này thì người chắc chắn cũng sẽ nở mày mở mặt. Nhìn đến Lê Hân, Lý Mộng Khiết lại nhớ về mình của trước kia, nên vô cớ nổi đóa với anh ta. Cậu biết là không nên, nhưng anh ta y hệt cậu, không chấp nhận sự thật.

Lý Thiệu Từ biết mình nói sai rồi, hắn cũng có nghe đồn nhưng ai biết lại là thật chứ, hắn vội vàng hùa theo: “Nghe rõ, nghe rất rõ, anh mày không nhắc nữa! Nên là bỏ cứ nĩa xuống ngay giùm đi!” Chọc gần thêm tí nữa là hắn đui thật đấy.

Lê Hân thấy mà hoảng: “Em trai à có gì từ từ nói, Thiệu Từ xin lỗi em ấy đi!”

Lý Thiệu Từ ngã người ra đằng sau: “Anh có làm gì-Xin lỗi!” Sợ thật, suýt thì thành độc nhãn long.

Lý Mộng Khiết xoay cái nĩa trong tay, nhảy lên bàn đứng chống hông: “Còn ai chưa rõ nữa? Bước lên đây đôi ta solo tay đôi.”

Quán thịt nướng không phải chỉ có mỗi một bàn của tụi Lý Mộng Khiết, ai cũng đều ngạc nhiên nhìn qua.

Dương Trường Miên hết cả hồn, kéo ống quần cậu: “Làm cái trò con bò gì đấy?! Xuống coi.”

Lý Mộng Khiết náo loạn quán thịt nướng của người ta, cả đám mới vừa mới ăn được vài ba miếng thịt đã bị đuổi cổ cả lũ: “…” Có tí cồn mà cũng say cho được, bó tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play