Dọc hành lang phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện.

Khúc Sở Vân đi ở phía trước dẫn đường nhưng vẫn luôn đi chậm lại theo nhịp đi của Lý Mộng Khiết để cậu không rớt lại phía sau. Cậu cũng phát hiện ra, bĩu môi: “Nghe nói Tưởng Nghĩa xuất viện rồi mà?” Tử tế như vậy thì cậu đánh làm gì.

Khúc Sở Vân trả lời: “Thì được xuất rồi ấy, nhưng mà Tưởng Phong muốn tranh chức thị trưởng nhiệm kì này nên tạm thời giam thằng con ở trong này, không cho thằng nhóc ra ngoài gây sự.” Nếu Tưởng Nghĩa xuất viện mà lại quen thói cũ, thế nào cũng bị đối thủ nắm thóp, hạ bệ ngay.

“Ra là vậy, Tưởng Phong mà lên làm thị trưởng, thành phố này coi như bị chơi xong rồi, chuẩn bị chuyển nhà cho lành.” Lý Mộng Khiết gật gù. Tưởng Phong có thể làm lớn đến như vậy mà vẫn không bị sờ gáy, chứng tỏ ông ta làm chuyện xấu rất kín đáo, khó mà điều tra ra được.

Khúc Sở Vân thích nhất là suy đoán nội tâm của mèo nhỏ, bật cười: “Giấu có kín đến mấy thì cũng có ngày bị lòi ra cái đuôi, để tôi giới thiệu cho em một người quen làm thám tử, chính là cái cậu hấp tấp bộp chộp hiểu nhầm hai ta là tình nhân ấy.” Chính là thanh niên vào nhà người khác mà không gõ cửa, chứng kiến một màn cắn yêu của cậu.

Thẹn quá thành dỗi ra mặt, tuy cậu mặt dày thật nhưng hiểu lầm thành tình nhân cũng xấu hổ quá rồi: “…Không, cần, thiết!” Cậu tự mình cũng có thể điều tra.

Khúc Sở Vân đưa tay che miệng, giấu đi nụ cười tươi rói trên mặt, cười nữa chắc bị mèo cào quá.

Trước cửa phòng bệnh Tưởng Nghĩa, ngoài ý muốn xuất hiện thân ảnh một người đã lâu rồi Lý Mộng Khiết không gặp: “Lê Hân?”

Lê Hân xoay đầu, cũng bất ngờ không kém, lúng túng chào hỏi: “A, em trai Lý, chào em.” Anh ta cảm thấy có lỗi khi lúc trước đã đuổi cậu ra khỏi nhà.

“…Chào, anh làm gì ở đây vậy?” Em trai Lý? Hay thật, cậu có nhiều biệt danh đếm không xuể luôn.

Lê Hân ậm ờ, rốt cuộc lấy hết dũng khí để nói: “Anh tới để tiến về phía trước!” Không thể chạy trốn thêm nữa, Lý Thiệu Từ còn đang chờ đợi câu trả lời chính thức từ anh ta. Không thể lùi về hay dậm chân tại chỗ, quá khứ đã qua rồi, cái anh ta muốn làm là tiến về tương lai tốt đẹp hơn.

Lý Mộng Khiết nghiêng đầu: “Rồi sao không tiến lên đi?”

Lê Hân khẩn trương, lần nữa đối mặt với Tưởng Nghĩa, nói không sợ hãi là giả, lần nữa làm anh ta nhớ lại quá khứ đen đủi, thiếu tự tin: “Chờ, chờ một lát đã…”

Khúc Sở Vân khoanh tay đứng nhìn, chuyện tâm lý này nọ hắn có thể giúp Lê Hân thông suốt nhưng trị ngọn không trị được gốc. Ngày nào còn nhớ về Tưởng Nghĩa, Lê Hân sẽ vẫn còn nhớ lại lần bị cưỡng ép đó. Hơn nữa bây giờ, hắn chỉ có hứng thú nghiên cứu Lý Mộng Khiết thôi.

Lý Mộng Khiết độc miệng online: “Tiến lên phía trước của anh đây á hả? Chỉ bị một cánh cửa chặn lại thôi mà đã làm anh chùn bước rồi? Muốn tôi phá cửa giùm anh? Để con đường phía trước thoáng đãng cho anh bước tiếp? Anh là thằng chết nhát đấy à?” Đã đi được 99 bước, chỉ còn 1 bước nữa thôi mà lại lưỡng lự không chừng. Có thể anh ta bị xâm hại, có bóng ma tâm lý, nhưng đã qua lâu như vậy rồi, gần một năm còn gì, vậy mà vẫn chưa buông được sao.

Lê Hân có thứ mà Lý Mộng Khiết tìm kiếm mấy đời liền, là tình yêu. Đừng tưởng Lý Thiệu Từ là một thằng thiếu gia ngông cuồng ngốc nghếch. Sau khi đọc xong những bản án xâm hại bé trai của Tưởng Nghĩa mà cậu đã gửi cho, hắn không phải nhảy dựng lên mắng chửi hay phẫn nộ, mà lại rất bình tĩnh, bình tĩnh tới nổi bóp nát một cái cốc nhựa của tiệm cà phê rồi đi mất, cậu phải bỏ tiền túi ra đền cho chủ quán.

Lời nói quá mức sắc bén của Lý Mộng Khiết như xuyên thủng lớp mai rùa, Lê Hân đã rụt cổ vào mai, tốn hàng tá thời gian để chạy trốn nổi sợ, chỉ bằng lời nói, cậu đã chọc trúng yếu điểm của anh ta.

Lý Mộng Khiết đẩy Lê Hân qua một bên: “Làm không được thì biến, cản dường cản lối làm gì? Thời gian không đợi ai hết. Anh làm không được không có nghĩa là tôi cũng vậy, anh về uống sữa mẹ vài năm nữa đi là vừa.” Đừng quên cậu cũng là nạn nhân của Tưởng Nghĩa, một kiếp u ám nhất là cái kiếp suýt thì bị xâm hại, bóng tối bủa vây, giơ tay cũng không thấy năm ngón.

“Tội nghiệp Lý Thiệu Từ thật đấy, chắc sắp xuống lỗ rồi mới tu thành chính quả với anh.”

Đúng rồi, Thiệu Từ vẫn đang chờ anh ta gật đầu đồng ý.

Lê Hân bị đẩy ra, loạng choạng vài bước, giống như bị hắt hủi, ghét bỏ mà ném qua một bên. Sao Lý Mộng Khiết có thể ăn nói quá đáng như vậy được, câu nào câu nấy cũng xoáy sâu vào tự tôn của anh ta.

Lý Mộng Khiết giơ chân, muốn đạp cửa xông vào thì bị Lê Hân tóm cổ áo, anh ta kiên quyết nói: “Để anh đi.” Để một thằng nhóc dạy dỗ, khích tướng đúng thật là khó chịu mà.

Nhìn Lê Hân mở ra cửa phòng tiến vào trong, Khúc Sở Vân buồn cười liếc nhìn Lý Mộng Khiết, xoa đầu tóc cậu: “Bé Mộng Khiết, làm tốt lắm.” Thật là đáng yêu, cái cách cậu tỏ ra hằn học, xấu xa chà đạp người khác cũng mĩ miều như vậy.

Lý Mộng Khiết đập bay cái tay to đang để trên đỉnh đầu mình ra, lí nhí nói: “Tại tôi không muốn mở cửa phòng thôi.” Lúc thì trêu cậu, lúc thì vuốt cậu, đây là chiêu mỹ nam kế mới đấy à.

Khúc Sở Vân vuốt ve mu bàn tay: “…” Thì ra là con mèo trong nóng ngoài lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play