Thứ hai đầu tuần.

Dương Trường Miên và Lý Mộng Khiết cùng tới trường, tất nhiên là đi bộ rồi, xe đạp của cậu bị hỏng mấy hôm trước rồi, tất cả là tại Khúc Sở Vân cứ động tay động chân khi cậu đang lái xe.

Dương Trường Miên ngó qua: “??” Mới sáng sớm mà bản mặt đã khó ở, bị tiêu chảy nữa?

Trong một con hẻm cụt nhỏ, có một đám dân anh chị đang chực chờ sẵn. Con đường này bình thường làm gì có côn đồ, chắc là có ai đó xúi giục bọn họ tới đây mà. Người có mắt đều né khu vực con hẻm này ra, rất sợ bị trấn lột. Lý Mộng Khiết không vui khi người vô tội vạ bị cuốn vào.

Lý Mộng Khiết ngừng lại bước chân, mới sáng sớm lại phải vận động: “Trường Miên, đi mua cho mình một ổ bánh mì không ớt không hành không dưa không muối không patê, trứng chín chút, thêm vài miếng chả nữa nha. Mình nhớ ra bữa nay tới phiên mình trực nhật!” Nói xong liền chạy một mạch vào hẻm, nếu đi chung với Dương Trường Miên thì thế nào cũng liên lụy tới cậu ta.

Dương Trường Miên trợn mắt há hốc mồm nghe một lèo yêu cầu của cậu, đưa tay muốn cản, cậu đã chạy mất hút. Muốn mua bánh mì phải băng qua bên kia đường mới có một tiệm, cậu ta có chút câm nín: “…” Có bao giờ thấy Mộng Khiết cậu trực nhật đâu?

Lý Mộng Khiết bước vào hẻm cụt, một đám anh trai cơ bắp cuồn cuộn đang chờ. Cầm đầu là một anh trai hớt đầu đinh bóng lưỡng, còn xỏ khuyên tùm lum: “Mày cũng gan lắm đó thằng nhóc-”

Lý Mộng Khiết đưa tay cản lại lời gã muốn nói, giơ hai ngón tay: “Vĩ Cường trả bao nhiêu để thuê các anh đánh tôi, tôi trả gấp hai, đánh ngược lại anh ta.”

Đầu định bị chặn họng, chưa có người bị hại nào phản ứng đầu tiên là mua chuộc ngược lại. Gã nhìn đám đàn em cũng ngu ngục rồi lại nhìn cậu, giơ 5 ngón tay: “Mày đưa tao mười triệu, tao tha cho mày. Còn đánh ngược lại? Ha ha ha, người ta là thiếu gia nhà họ Vĩ đó, tụi tao không ngu.” Băng đảng giang hồ đều có liên quan mật thiết với bọn nhà giàu không ít thì nhiều. Có những chuyện nhà giàu sợ mất hình tượng không làm, thì lúc đó sẽ thuê người đến làm. Ví dụ như cho ai đó một bài học thể dục.

Mười triệu? Lý Mộng Khiết không phải thuộc dạng tham tiền nhưng cũng là thần giữ của, nghe vậy cười nham hiểm, định hiền một bữa mà sao khó quá. Cậu vứt cặp sách qua một bên, cởi bớt áo đồng phục vướng víu: “À ra vậy, vậy tao cũng hết cách. Mười triệu, tao thà lấy đi gia nhập bọn đa cấp còn có thể kiếm lời.”

Cậu ngoắc ngoắc ngón tay, cười rất thiếu đòn: “Lên một lượt hay solo từng thằng, bố mày không ngán đâu. Lẹ đi, trễ giờ học của tao bây giờ.”

Đầu đinh có tiếng nóng nảy, bị một thằng oắt khua môi múa mép trước mặt, lập tức vung tay lên ra hiệu cho đàn em xông lên: “Tụi bây lên! Đập thấy mẹ nó cho tao!”

“Dạ đại ca!”

Một đàn côn đồ tính luôn gã cầm đầu có mười hai tên, cả ngày không làm việc đàng hoàng lại tham lam, vì tiền mà có thể bạt mạng. Thằng nhóc này tiêu rồi, đắc tội ai không được, phải chọc trúng Vĩ thiếu gia, chỉ có thể trách cậu không gặp may thôi.

Lý Mộng Khiết không sợ một đám ngu si tứ chi phát triển này, không được học võ bài bản mà chỉ biết hung hăn vung nấm đấm. Với cơ thể hơi bé chút nhưng ngày nào cũng chăm chỉ dọn gạch đã lâu, chỉ cần chút kĩ xảo võ thuật cũng đủ quét sạch lũ này.

Nhưng hình như cậu quên mất gì thì phải?

Kệ đi, chắc không sao.

_______

Tới tiết hai Lý Mộng Khiết mới bước vào lớp, còn bánh mì, chỉ có thể nghỉ trưa mới có thể đi tìm Dương Trường Miên lấy.

Nhìn Lý Mộng Khiết như vừa đi chọc chó xong, bộ đồng phục nhăn nheo, bẩn thỉu, quần ống cao ống thấp, tóc tai cũng rối tùm lum, một bên má bị sưng vù lên, trên mặt viết ba chữ: chớ chọc bố. Cán sự bộ môn vốn muốn lại gần thu bài tập, nửa đường ngậm ngùi quay xe, cậu ta rén. Đám bạn học thấp thỏm lo âu, sợ cậu lao vào đấm bọn họ ngay và luôn.

Một bạn học được nhờ vả gọi Lý Mộng Khiết ra ngoài cửa lớp, lắp bắp kêu gọi: “Lý, Lý, Lý, Lý đại ca, có người tìm anh ạ!”

Lý Mộng Khiết chậc lưỡi, làm cậu ta toát cả mồ hôi chạy mất dép: “…” Riết rồi thành đại ca học đường lúc nào không hay.

Cậu đứng lên ra ngoài cửa lớp, bình thường Dương Trường Miên hay ghé qua cho cậu mượn sách giáo khoa hoặc là rủ cậu đi ăn trưa.

“Cậu là Lý Mộng Khiết?”

Nghe giọng nói lạ lẫm, Lý Mộng Khiết chớp mắt, người đối diện quá cao, trong tầm nhìn là vùng ngực của anh ta, cậu lười phải ngước nhìn, cứ như vậy mà tiếp, chống hông: “Là tôi, anh là ai? Tìm làm gì?” Số đo vòng một của anh ta chắc tầm 108, nếu nhan sắc không tệ nữa thì có thể làm người mẫu.

Lý Thiệu Từ cúi đầu nhìn cục nhỏ lùn mà lối trước mặt, không thể nào mà buông lời tàn nhẫn với cậu được: “…Cậu và Lê Hân là gì của nhau?” Hôm trước anh ta rình trộm Lê Hân như bình thường, lại phát hiện cậu được mời vào nhà ngồi chơi hồi lâu. Anh ta nhất thiết muốn biết lý do Lê Hân từ chối tình cảm anh ta là gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play