Sáng sớm.

Lý Mộng Khiết và Dương Trường Miên theo lệ thường đến trường, hai người mua bánh mì bỏ bụng vì bữa sáng lười dậy sớm nấu ăn. Dương Trường Miên ở hành lang, tách ra với Lý Mộng Khiết, nghiêm mặt dặn dò: “Nghiêm cấm mọi hành vi đánh nhau ẩu đả, bạo lực học đường đó nha.”

Lý Mộng Khiết: “…” Người không phạm ta, ta không phạm người. Không biết trước được có gã nào mắt mù chọc phải cậu không đã.

Gần sát giờ cậu mới bước vào lớp, vậy nên các học sinh khác đã ngồi sẵn vào chỗ từ lâu. Bọn họ vừa nhìn thấy mặt Lý Mộng Khiết vào lớp liền thay đổi sắc mặt, làm cậu không hiểu gì hết. Kệ đi, thế giới thanh tịnh cũng tốt hơn là giống như hồi trước, thay nhau nói xấu cậu.

Lý Tiểu Bắc có chút đứng ngồi không yên. Hôm trước họp phụ huynh Lý Mộng Khiết thật sự không hề về nhà họ Lý nhờ người trong nhà đi họp giùm. Mấy tháng trước Lý Mộng Khiết vẫn còn chưa ngang bướng thành tích học tập thật sự rất tốt, đứng đầu lớp, đè thành tích của Lý Tiểu Bắc xuống hạng hai, điểm tổng môn lại cách nhau tận mười mấy. Dù đứng thứ hai lớp, cậu ta cũng không vui nổi.

Vì để cho nhà trường biết được người nhà họ Lý rất xem trọng Lý Tiểu Bắc nên cả ông bà Lý đều tham dự cuộc họp phụ huynh. Lý Phong Nam thì lại muốn đi họp cho Lý Mộng Khiết để chặn miệng thiên hạ, mắc công lại có người đồn, Lý gia đã tìm thấy con trai ruột nên bỏ mặc không quản con trai nuôi hơn mười sáu năm, để nó thảm thương không ai quan tâm. Nhà họ Lý được công nhận là gia đình quốc dân, còn được lên ti vi vài lần nên luôn chú trọng xử lý dư luận xấu.

Nhưng ai mà nghĩ, thầy giáo chủ nhiệm theo lẽ thường mà khen ngợi thành tích đứng đầu của Lý Mộng Khiết thì lại bị bà Lý khinh thường châm chọc mỉa mai. Tất nhiên không phải châm chọc thầy giáo rồi, mà là châm chọc Lý Mộng Khiết. Ăn, ở, học, dùng của nhà họ Lý, từ nhỏ được gia sư kèm cặp riêng, bao nhiêu chỗ tốt của Lý gia đều hưởng hết, thành tích tất nhiên phải tốt rồi.

Bà ta cho rằng, Lý Mộng Khiết học giỏi là do Lý gia bỏ tiền ra mời gia sư về dạy kèm cho, còn nói sau này Lý Tiểu Bắc sẽ vượt mặt cậu ngay. Bà ta nói tới nổi Lý Mộng Khiết không đáng một đồng, ông Lý và Lý Phong Nam phải xấu hổ mà xin phép ra về trước. Làm trò hề trước mặt các bậc phụ huynh khác chỉ trích con cái, chưa nói tới nó có là con ruột hay không, nhưng nói vậy cũng thật quá quắt, bà Lý cứ thích gây chuyện thị phi, làm nhà họ Lý rất mệt mỏi.

Ông Lý yêu cầu Lý Tiểu Bắc nói chuyện đàng hoàng với Lý Mộng Khiết, kêu cậu về nhà. Cách để tin đồn lắng xuống nhanh chóng chính là đưa Lý Mộng Khiết đi dự tiệc xã giao, cho bàn dân thiên hạ thấy, Lý gia không có chèn ép con rơi, cũng không có bỏ mặc nó.

Lý Tiểu Bắc cảm thấy khó chịu, vạn phần không muốn, lần trước cậu ta mới nói mấy câu đã bị ăn đập rồi. Lần này mà dám nói điều kiện với Lý Mộng Khiết, có khi còn bị đánh thảm hơn. Lý Mộng Khiết lại có Khúc Sở Vân che chở, ở trong trường học, còn có học sinh nào không có mắt dám trực tiếp khiêu chiến nữa đâu.

_____

Tan học.

“Đại ca Khiết, em rất chào anh!”

Lý Mộng Khiết vừa mới kéo cặp lên, tay run lên suýt thì kéo hỏng móc dây kéo balo: “??” Cái quỷ gì? Xưng hô gì nữa đây?

Cậu ngước lên, nhướng mày: “Là mày? Ngứa đòn hả?” Thằng lớp trưởng đòi nhảy lầu tự tử bị cậu dọa cho suýt thì són ra quần đây mà, nay lại dám bắt chuyện với cậu.

“Không…không phải đâu!”

Lớp trưởng so với lúc trước nhu nhược yếu đuối, chỉ trích cậu xong rồi đòi tự tử, bây giờ có vẻ tự tin hơn nhiều, đứng cũng thẳng lưng, không có vẻ sợ chết khiếp như lúc trên tầng thường. Cậu ta vẫn còn rén Lý Mộng Khiết lắm, nhưng vẫn bày tỏ: “Đại ca nói rất đúng! Vì em quá yếu nên mới bị bắt nạt hoài, cho nên em đã thay đổi suy nghĩ! Cảm ơn đại ca đã thông não cho em!” Cậu ta còn trịnh trọng cúi đầu. harry potter fanfic

Lý Mộng Khiết đen mặt: “Ai là đại ca của mày? Cút giùm tao.” Kiếp này cậu không có ý định làm thân với ai trừ Dương Trường Miên đâu. Còn thu đàn em? Không rảnh, không có thời gian lập bang nhóm.

Lớp trưởng tên thật là Chu Gia Bảo, Lý Mộng Khiết không nhớ nổi tên người ta nên mới kêu lớp trưởng này lớp trưởng nọ. Bề ngoài của Chu Gia Bảo đúng là có hơi quê mùa lại ngây ngô, như vậy nên mới là đối tượng bị bắt nạt số một trong lớp.

Chu Gia Bảo móc ra một xấp tiền mặt, kính cẩn đặt lên bàn học của Lý Mộng Khiết: “Vậy em không làm phiền đại ca nữa! Đây là tiền bảo kê tuần này, tuần sau em lại đưa một khoảng nữa!” Nói xong liền xách cặp chạy tuốt.

Nhờ lấy danh nghĩa là đàn em của Lý Mộng Khiết mà Chu Gia Bảo không bị ức hiếp bắt nạt nữa. Danh tiếng của đại ca Khiết ở trong trường học không khác gì đại ma vương.

Lý Mộng Khiết đầu đầy dấu chấm hỏi, cầm xấp tiền lên xem xem: “…” Tiền bảo kê là sao? Một xấp này, cũng khoảng vài triệu chứ không ít đâu.

Đợi chút đã, từ khi nào mà cậu thành đại ca người ta rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play