Khúc Sở Vân hai bước làm ba bước tiến lại gần đi song song với Lý Mộng Khiết. Bọn họ là cùng đường, cậu cũng đâu thể nào cấm không cho hắn đi được, trừ phi đường này cậu thầu.

Khúc Sở Vân cười tủm tỉm liếc nhìn, hắn tuy không phải loại người yêu thích vẻ bề ngoài, nhưng vẫn bị vẻ mặt hài hước của Lý Mộng Khiết hấp dẫn, rõ ràng là mới có mười sáu, lại không khác gì ông cụ non: “Sao muộn vậy mới về? Khu vực này có biến thái thích sàm sỡ đó nha, lần tới tranh thủ về sớm chút.”

Lý Mộng Khiết bước chân không ngừng, nghe vậy xem thường, trợn trắng mắt: “Biến thái? Chú đang nói chính mình?” Lần nào cũng chạm mặt, làm cả mất hứng luôn.

Khúc Sở Vân đã quá quen với kiểu cà khịa này của cậu, còn rất hưởng thụ: “Là thật đó, em vừa dọn đến nên chưa biết, đã có vài bé trai đáng yêu là nạn nhân của biến thái này rồi.”

Lý Mộng Khiết và Dương Trường Miên mới dọn tới đây mấy ngày nay, còn chưa quen hàng xóm sống kế bên nhà chớ nói chi hoàn cảnh xung quanh. Hai đứa đều đi làm, thời gian rảnh cũng dùng để học, không có thời gian tìm hiểu.

Lý Mộng Khiết nhướng mày: “Biến thái thích sàm sỡ bé trai?” Không sàm sỡ phụ nữ, sàm sỡ đàn ông? Thể loại gì đây?

Khúc Sở Vân khóe môi mang cười nhưng ánh mắt thì không cười: “Đã là biến thái thì đương nhiên là có suy nghĩ không bình thường rồi.” Gây án ngay khu vực hắn đang ở mà vẫn chưa bị bắt giữ, không biết có bí ẩn gì không.

Lý Mộng Khiết cũng không hơi đâu đi nghiên cứu tâm tư của kẻ biến thái có sở thích đặc biệt. Nhưng nếu vậy thì Dương Trường Miên thường hay đi làm về khuya, nếu không gặp may sẽ đụng phải. Cậu nhăn mặt: “Có một tên biến thái mà cũng không còng đầu được.”

Khúc Sở Vân cũng cảm thấy cậu nói có lý, không biết khoanh vùng truy lùng biến thái thì đám cảnh sát đúng là dở thiệt: “Đừng xem thường biến thái, bọn họ thông minh hơn em nghĩ.”

Cả hai bước chân vào chung cư, chỉ có một bác bảo vệ già canh ở lối vào. Vừa bước chân vào bên trong thì ngoài trời lại mưa, may thật.

Lý Mộng Khiết ấn nút thang máy, nhếch miệng: “Như chú ấy à?” Khúc Sở Vân, người đàn ông này, cậu nhìn không thấu.

Đối với Lý Mộng Khiết, xã hội tồn tại hai loại người: Một loại là có suy nghĩ gì đều viết hết lên mặt như Dương Trường Miên hay Lý Tiểu Bắc. Một loại là tâm tư thâm trầm, biết che giấu biểu cảm, giống như Tô Hạ Dương, hay là Khúc Sở Vân lúc nào cũng mang gương mặt tươi cười. Loại thứ hai cũng là loại mà cậu ngán tiếp xúc nhất.

Khúc Sở Vân cũng bước chân vào trong, nhìn cửa thang máy đóng lại, nghiêng đầu nhìn cậu: “Em thừa nhận tôi thông minh? Thật là vinh hạnh quá.”

Lý Mộng Khiết bĩu môi: “…” Suy nghĩ thật là lạc quan, cậu không biết phản bác gì cho ngầu luôn.

Ting!

Thang máy dừng ở tầng hai, Lý Mộng Khiết dẫn đầu bước ra, phòng Khúc Sở Vân thì ở phía khác, nên hai người tách ra tại hành lang.

Trước khi vào phòng, hắn còn nói vọng theo: “Bé Mộng Khiết hôm nay không đến xem họp phụ huynh đã bỏ lỡ một màn rất đặc sắc đó.”

Lý Mộng Khiết khựng lại vài giây, quay đầu nhìn, miêu miêu tò mò: “Màn đặc sắc gì?” Là Lý gia gây chuyện?

Khúc Sở Vân thấy rằng đã câu được tính tò mò của con mèo nhỏ, tra chìa khóa vào ổ, mở cửa ra: “Mai sẽ biết, gặp sau nha bé, ngủ ngon.” Nói xong cũng vẫy tay chào cậu rồi đóng cửa phòng ngon ơ.

Lý Mộng Khiết giận run: “…” Ngày mai là chủ nhật mà, có đi học đâu!

Cạch!

Dương Trường Miên nghe tiếng tháo giày, mở cửa nghênh đón cậu bạn: “Ủa sao vậy Mộng Khiết? Ăn trúng thức ăn có độc hả? Mặt nhăn như khăn trải bàn.”

Lý Mộng Khiết hừ hừ như con lợn, xỏ dép bước vào trong: “…” Ở đây cũng có một đứa ngốc hay chọc gan cậu.

Dương Trường Miên đóng cửa: “??” Gì vậy trời, tính nóng như Kem.

“Em trai Khiết về rồi à, anh có mua ít thanh long ít hột cho em.” Giọng nam có chút quen thuộc cất lên.

“…” Thanh long ít hột?

Lý Mộng Khiết đi ngang qua phòng khách, nhướng mày khi thấy Tô Hạ Dương đang ngồi trên sô pha nhỏ uống cà phê: “Anh Tô?” Em trai Khiết là cái xưng hô kì cục gì đấy.

Tô Hạ Dương còn nhớ cái lúc ở bệnh viện, Lý Mộng Khiết suýt tí nữa thì tẩy não anh ta thành công, phong thái đó, cứ như lừa đảo chuyên nghiệp, vừa bá vừa ngầu. Anh ta ái ngại nói: “Chuyện là, anh muốn kiện Lâm Vũ Phi ra tòa, cho nên rất muốn dùng đoạn video em đã quay lại làm chứng cứ. Có được không?”

Tô Hạ Dương tuy đã tỉnh nhưng còn cần ở bệnh viện nằm tĩnh dưỡng một tuần để theo dõi thêm. Chuyện của gã bạn trai cũ và Lâm Vũ Phi cố ý mưu sát anh ta, công ty không những không đòi lại công bằng mà còn giấu nhẹm đi.

Lý Mộng Khiết nói rất đúng, nợ máu trả bằng máu, Tô Hạ Dương là người có thù tất báo, vừa hay hết tháng là hết hợp đồng với công ty giải trí, liền lập tức tự bỏ tiền túi mời luật sư kiện Lâm Vũ Phi và tra nam. Có chứng cứ xác thực rành rành, Lý Thiệu Tây muốn giúp Lâm Vũ Phi thoát tội, giúp bằng niềm tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play