Lời này, không đáp không được, mà đáp cũng không xong, đầu óc Trần Diêm hiếm khi quay nhanh như vậy: "Không thể so với vị kia nhà anh được, vị kia nhà anh thanh thuần thoát tục, yếu đuối động lòng người, đừng so sánh với tôi, tôi tự ti lắm."
Viên Dã cười "ha hả": "Cô đừng giả vờ khiêm tốn nữa, cô đẹp thật mà, trước khi quen cô, tôi đều cho rằng yêu từ cái nhìn đầu tiên là chuyện nhảm nhí. Nhớ năm đó, cô mặc một chiếc váy trắng, cùng Phùng Kha bước vào lớp học, đứng giữa một đám con trai, trắng đến phát sáng, tôi thấy cả người cô mờ mờ ảo ảo, như một con búp bê vậy. Tôi vẫn luôn cho rằng là do chiếc váy trắng, nhưng thấy Dao Dao mặc đủ loại váy trắng, không có chiếc nào mặc ra phong thái của cô năm đó."
Trần Diêm nhớ lại cảnh tượng bước vào cửa lớp ngày đó, toàn bộ nam sinh cùng chú ý, ngượng ngùng và căng thẳng, hồi đó còn trẻ biết bao: "Thực ra không phải do chiếc váy trắng, hôm đó cố tình trang điểm, kẻ mày tô son, mục đích là để mê hoặc người khác, chính tôi soi gương cũng thấy mình đẹp, lại được đám con trai trong lớp các anh tôn lên, trông càng đẹp hơn, anh không kinh ngạc mới là lạ."
Viên Dã cũng cảm thán: "Đúng vậy, hồi đó tôi đã nghĩ, cô gái này sao lại đẹp đến thế, ăn gì mà lớn lên vậy."
Trần Diêm nói: "Không ăn gì ngon cả, chủ yếu là do gen tốt, còn có... kỹ thuật trang điểm cao siêu."
"Nói thật nhé, lần gặp lại này, cô không còn sức chiến đấu như năm đó nữa rồi."
"Anh cả ngày ngâm mình trong quán bar, có người đẹp nào mà chưa từng gặp qua chứ, mũi tẹt mắt hí như tôi thì đương nhiên không lọt vào mắt xanh của anh rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play