Trần Diêm giơ tay định lấy lại: "Thế thôi." Mang về nhà đặt trong xe Santana của cha cô hoặc xe của nhà chồng chị cả cũng không uổng.
Hắn lại nhanh tay kéo về phía mình: "Tôi xử lý là được."
Trần Diêm nói: "Không thích thì trả tôi, anh không được vứt đi đâu đấy." Nói rõ ràng như thế rồi mà vẫn vứt thì thật vô duyên.
Hắn cầm lấy nhét vào bàn trà, trả lời: "Không vứt."
Trần Diêm thấy hắn ngoài miệng chê nhưng mặt không tỏ ra ghét bỏ, có lẽ là thấy không tệ lắm, chỉ là miệng hắn không biết nói lời hay thôi.
Trần Diêm nhân cơ hội giải thích: "Quà tuy rẻ nhưng ý nghĩa sâu sắc, sinh viên nghèo cũng không tặng được đồ có giá trị, nhưng mà tặng anh quà, anh đừng nghĩ nhiều, chỉ là sợ nợ anh nhiều mà không trả được, tặng quà coi như trả ơn."
Nói xong, cô chào tạm biệt: "Vậy tôi đi đây."
Hắn nói: "Đặt đồ ăn rồi, cũng đặt phần của em, không ăn thì chỉ còn cách vứt đi cho chó ăn thôi."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT