Mục đích xem phim là để vui vẻ cho hết thời gian, Trần Diêm mua coca và bỏng ngô, hai người họ chọn hàng ghế cuối cùng.
Vừa mới xem được phần mở đầu thì nghe thấy một cặp đôi gái trước mặt bàn tán: "Kha Cảnh Đằng đẹp trai quá."
Trần Diêm nghe thấy vậy thì nghiêm túc quan sát khuôn mặt đẹp trai của nam chính, lại quay đầu nhìn người bên cạnh đang dán mắt vào màn hình, cô lại gần, anh ấy cũng cảm nhận được, dịu dàng nghiêng đầu về phía cô, cô thấp giọng thành thật nói: "Thật lòng thì tôi thấy không đẹp trai bằng anh."
Anh ấy nhìn cô một cái, rồi cười.
Ai cũng vui khi được khen, anh ấy cũng đáp lại: "Em cũng xinh hơn Thẩm Giai Nghi nhiều."
Được rồi, bất kể là thật hay không, khi được khen thì phải khiêm tốn một chút: "Người bình thường không thể so với tôi được, tôi chính là hoa khôi Trần gia trang, sau khi tốt nghiệp về quê phải gả cho xã trưởng."
Anh ấy lại cười.
Bọn họ tiếp tục xem phim.
Trần Diêm ôm bỏng ngô, coca của cô để ở bên tay phải cô, coca của Diệp Lương Phong để ở bên tay trái cô, anh ấy cầm coca lên uống một ngụm, rồi đặt ở bên tay trái của mình.
Trần Diêm nghĩ anh ấy đổi vị trí của coca để dễ lấy bỏng ngô, nên cô đẩy bỏng ngô về phía anh, nhưng đợi một lúc thì anh ấy vẫn chưa lấy.
Trần Diêm nhỏ giọng hỏi: "Anh ăn bỏng ngô không?"
Anh ấy nhìn cô một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, rồi lại nhìn màn hình.
Xem vẫn rất chăm chú.
Trần Diêm cũng không để ý, tiếp tục vừa ăn vừa xem.
Ăn một lúc thì hơi ngán, nên cô ôm bỏng ngô chăm chú xem phim.
Không biết đã xem bao lâu, đang xem rất say mê và tập trung thì đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay nóng lên.
Ban đầu cô còn chưa phản ứng lại, sau khi nhận ra thì hơi bối rối, Diệp Lương Phong nắm lấy tay cô.
Cô cứng người không biết nên từ từ rút ra hay nhanh chóng gạt tay anh ấy ra...
Ngón tay anh ấy vuốt nhẹ những ngón tay đang cuộn vào của cô, xoay cổ tay một cái, thế là, hai người đan tay vào nhau.
Trần Diêm chợt thấy mặt nóng lên, mặc dù mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, nhưng cô không nghe được phim đang chiếu gì cả, chỉ ngẩn người.
Thậm chí cô còn quên rút tay ra.
Phim kết thúc, cô vẫn còn hơi ngẩn ngơ, lòng bàn tay của cả hai đều có mồ hôi, không biết là mồ hôi của cô hay của anh ấy, cô nghĩ chắc chắn là của cô.
Mọi người lần lượt đi ra ngoài, anh ấy cầm lấy bỏng ngô trong lòng cô rồi đứng dậy, vẫn nắm tay trái cô bằng tay phải.
Trần Diêm lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại, vặn cổ tay tách tay anh ấy ra, vội vã chạy ra ngoài.
Diệp Lương Phong cũng đi theo.
Trần Diêm theo dòng người rời khỏi rạp chiếu phim, không nhìn mặt anh ấy, nói: "Tôi… có việc, tôi về trường trước."
Anh ấy đột nhiên nói: "Trần Diêm, làm bạn gái anh nhé."
Trần Diêm "Hả?" một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Anh ấy đang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, cô thấy đầu mình nóng lên, lại lắp bắp: "Anh, anh không cần đưa tôi về đâu, tôi, tôi về trước đây."
Anh ấy cũng không nói gì thêm, chỉ dịu dàng nói: "Đi đường chú ý xe cộ, đến ký túc xá rồi anh sẽ gọi điện cho em."
Trần Diêm quay người bước đi vội vã.
Về đến ký túc xá, các bạn cùng phòng đều ở đó, thấy mái tóc mới của cô, tất cả đều phấn khích.
Vừa vào phòng chưa đầy năm phút, cô đã nhận được cuộc gọi của anh.
Trần Diêm nghĩ, anh ấy nhất định là đã tính toán thời gian để gọi điện, vừa rồi đầu cô nóng lên, tay đã bị người ta nắm, cũng chẳng nói được gì, quay về trong tình trạng xấu hổ, trên đường bị gió lạnh thổi, cô đã tỉnh táo, tinh thần trở lại, biết cách xử lý rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, bắt máy.
Phía bên kia khẽ cười: "Về tới rồi?"
Trần Diêm giật mình, trong đầu chợt lóe lên một câu: Sự dịu dàng chết tiệt này.
Cô cố tình gằn giọng: "Ừ."
Tư Dung đột nhiên hét lên: "Diêm, ngày mai nhất định phải dẫn cậu đi mua sắm, mua áo sơ mi, mua quần tây, mua giày da, tân trang lại một chút. Mình muốn làm bạn gái của cậu, vậy thì mình sẽ có một anh bạn trai T đẹp trai được người người hâm mộ!"
(*) T trong Transgender (chuyển giới)
Trần Diêm: "..."
Phía bên kia đột nhiên nói: "Đưa điện thoại cho bạn gái của em."
Trần Diêm cảnh giác hỏi: "Để làm gì?"
Anh ấy nói: "Chuyện tốt, đưa cho cô ấy đi."
Trần Diêm nói: "Anh nói đi, tôi sẽ chuyển lời."
Anh ấy nói: "Anh có một người bạn, trong giới LGBT, anh sẽ chuyển số điện thoại cho cô ấy...
Trần Diêm vội vàng nói: "...Không cần." Dừng một chút: "Thật sự không cần, cô ấy thích một chàng trai."
Anh ấu lại cười một tiếng: "Vậy thì tốt."
Trần Diêm: "..."
Anh ấy lại nhẹ giọng hỏi: "Tai còn đau không?"
Trần Diêm trả lời: "Không còn cảm giác gì nữa."
Anh ấy nói: "Nhớ dùng cồn lau tai."
Trần Diêm: "Ồ."
Anh ấy lại nói: "Hai ngày này đừng ăn đồ cay và đồ dầu mỡ."
"Ăn cũng không sao chứ?"
"Không được."
“Ồ.”
“Ngày mai anh sẽ cùng giáo sư đến Hải Nam, ba ngày sau về tìm em ăn cơm.”
“Ồ… ừm?” Anh đừng tìm tôi nữa.
“Sẽ tặng quà cho em.”
“Không cần đâu, thật mà, không phải tôi khách khí với anh đâu.”
Thật sự không cần thiết, nhưng anh ấy tốt như vậy, khiến cô không thể lạnh lùng nói thẳng như trước đây khi từ chối người khác, cô đột nhiên cảm thấy rất khó xử.
Anh ấy lại quan tâm hỏi: “Hôm nay đi cả ngày, mệt không?”
Cô nhanh chóng trả lời: “Rất mệt.” Không có việc gì thì nhanh cúp máy đi.
Anh ấy nói: “Ăn chút gì đi, lên giường thì gọi điện cho anh, nếu không ngủ được anh sẽ hát ru em ngủ.”
“Hả?”
Anh ấy cười khẽ: “Anh cảnh báo trước, anh bị điếc tông, tùy theo nhu cầu của em, không đáp ứng được chất lượng cao nhưng chất lượng thấp thì đáp ứng được.”- ứng dụng 𝖙y𝖙
“Tôi không có nhu cầu này.”
“Nhu cầu khác thì sao?”
“Hả?”
Cô thử nghĩ, không có, cô không nghĩ ra nhu cầu nào cả, cô thành thật nói: “Hiện tại tôi chưa nghĩ ra.”
Anh ấy nói: “Khi nào nghĩ ra thì nói cho anh biết.”
Cô: “Ồ.”
Im lặng hai giây…
Anh ấy nói: “Vậy…”
Trần Diêm vội nói: “Anh bận thì cứ đi đi, cúp máy trước đây.”
“…”
Kết thúc cuộc gọi, Trần Diêm bỗng nhiên “A!” một tiếng.
Tư Dung nói: “Có chuyện gì?”
Tần Lâm nói: “Có phải mới nhớ ra mình thành tomboy rồi không?”
Cô vuốt mái tóc ngắn, nói bực bội: “Có người tỏ tình với mình, sao mình cứ mải nói chuyện mà quên từ chối thế?”
Tư Dung nói: “Với mái tóc ngắn thế này của cậu mà còn có người tỏ tình, chắc chắn là tình yêu đích thực, ta đồng ý, ban hôn cho hai người.”
Triệu Bồng Bồng cười ha ha: “Đã đến lúc thoát ế thì cứ thoát ế, đừng lãng phí khuôn mặt này của cậu, chỉ khi cậu thoát ế thì nam sinh trong khoa mới hết hy vọng, các cô gái khác mới có nhiều cơ hội lựa chọn hơn.”
Tư Dung hô to: “Không thể đồng ý hơn!”
Cô thở dài: “Anh ấy quá xuất sắc, mình không xứng, không dám trèo cao.”
Tư Dung vuốt mái tóc tóc ngắn của cô: “Diêm, cậu cắt tóc ngắn vẫn rất đẹp, đúng là vừa ngọt vừa mặn trong truyền thuyết, với khuôn mặt này thì ai cũng xứng, đồng ý với anh ấy thì chỉ trong giây lát anh ấy sẽ trở thành người chiến thắng trong cuộc sống.”
Nói cô là quái vật lông ngắn là cô ấy, nói cô vừa ngọt vừa mặn cũng là cô ấy, người bị tinh thần phân liệt cũng không thay đổi nhanh như vậy.
Cô lại thở dài: “Cậu cảm thấy một học tra nông thôn như mình với học bá thành phố giàu có và đẹp trai, có phù hợp không?”
Triệu Bồng Bồng nói: “Rất phù hợp, nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được thành lập như thế nào, nông thôn bao vây thành phố, chủ nghĩa xã hội được thực hiện như thế nào, người giàu trước kéo người giàu sau, học bá là để cứu vớt học tra, hai người không thể phù hợp hơn được nữa.”
Tư Dung cũng nhếch mép: “Nông Đại dù sao cũng là Double First Class, sao cậu lại là học tra? Anh ta học trường nào? Thanh Hoa hay Bắc Đại, cậu thì cho mình tự ti, xem anh ta vênh váo đến đâu.”
(*) Năm 2017, chính phủ Trung Quốc đã đề ra mục tiêu xây dựng “các trường đại học hạng nhất thế giới” và “các ngành học hạng nhất thế giới” có tên gọi là 双一流/Double First Class.
Trần Diêm nói: “Bắc Đại."
Tư Dung “ờ” một tiếng: “Được rồi, tạm chấp nhận."
Tần Lâm cũng nói: “Thích thì cứ bắt lấy anh ấy, dành bốn năm đại học để tận hưởng hương vị tuyệt vời của tình yêu mà học bá này mang lại cho cậu."
Trần Diêm thấy nổi da gà: “...Mình không thích anh ấy."
Triệu Bồng Bồng nói: “Cậu đã ca ngợi anh ta hết lời rồi, còn tự mình thấy hổ thẹn, còn nói không thích anh ta, có phải đang tự lừa dối chính mình không."
Tư Dung phụ họa: “Đúng vậy!”
“Thật sự không có…”
Triệu Bồng Bồng cắt ngang lời cô: “Giải thích chính là che giấu, nói một ngàn một vạn nữa thì cậu vẫn bị anh ta bắt lấy thôi." - charlene
Trần Diêm nói: “Không đâu, mình thích người khác."
Tư Dung “mẹ ơi?” một tiếng: “Tình huống gì thế này!”
Tần Lâm và Triệu Bồng Bồng cũng nhìn cô.
Lúc này cô mới nhận ra mình đã thừa nhận việc mình đơn phương thích Trần Niệm Bắc.
Cũng chẳng có gì phải giấu diếm cả, Tư Dung cũng từng kể với họ về chuyện cô ấy đơn phương thích bạn cùng bàn hồi cấp ba, chỉ là bạn cùng bàn đó là học tra mà còn thích đi tán gái, chỉ trong thời gian học cấp ba đã đổi vài người, cô gái nhỏ Tư Dung còn ngốc nghếch giúp anh ta viết thư tỏ tình với người khác, kết quả đương nhiên là không thể thi đỗ vào Bắc Kinh.
Cô thuận theo tự nhiên giải thích một chút: “Thực ra rất đơn giản, mình thi vào Bắc Kinh là vì một người."
“Là bạn học Thanh Hoa đó à?” Tần Lâm hỏi.
Trần Diêm không phủ nhận mà chỉ nói thêm một chút về tình huống thực tế: “Không lâu trước đây cậu ấy đã có bạn gái, hai người họ đều đang học ở Thanh Hoa."
Ba người nghe xong đều im lặng…
Sau đó, Tần Lâm nói: “Xin chia buồn."
Tư Dung nói: “Trời ơi, mình nghe người ta nói trai Thanh Hoa coi trọng nội tâm, mình còn tưởng làm giá nữa cơ, bây giờ xem ra, trai Thanh Hoa đúng là không coi trọng nhan sắc, thật kì lạ!”
Trần Diêm: "..."
Tần Lâm nói: “Nói như vậy, chẳng phải giống như đang nói Trần Diêm nhà ta bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong mục nát thối rữa sao."
Triệu Bồng Bồng bổ sung: “Cũng giống như bạn nam mà cậu ấy thích cũng thà chọn một cô gái xấu xí chứ không chọn cậu ấy."
Trần Diêm nói: “Bạn gái của cậu ấy thực sự rất xinh đẹp."
Tư Dung nói: “Vậy thì không có gì phải thắc mắc cả, nếu hai người đều là mỹ nhân thì chắc chắn sẽ chọn người ở trường Thanh Hoa, con trai đôi khi cũng rất thực tế. Đừng nản lòng, không phải cậu không đủ tốt, mà là giá trị của cậu hiện tại không bằng người ta, hãy giống như mình, trở thành một cái lốp xe dự phòng bị lãng quên, rồi sẽ quen thôi.”
Trần Diêm: "..."
Triệu Bồng Bồng nói: “Mình ủng hộ cậu đi cướp lại cậu ta, thật sự cướp được thì mới đủ mặt mũi cho trường chúng ta.”
Tần Lâm nói: “Mặt mũi có hay không có có tác dụng gì, mình vẫn cảm thấy, không bằng theo anh chàng giàu có ở Bắc Đại.”
Hai người nói xong không nhìn vai chính của cuộc thảo luận Trần Diêm, mà lại đồng loạt nhìn về phía Tư Dung...
Tư Dung trông như nhiệm vụ khó khăn và khó quyết định, vuốt cằm: “Khó nói lắm, khó nói lắm, từ xưa đến nay, Thanh Bắc không phân cao thấp, giống như cơm trắng và bánh bao, giống như KFC và McDonald’s, cũng giống như Haidilao và Quanjude...”
Triệu Bồng Bồng nói: “Sao lại nói thế, làm mình đói rồi.”
Tần Lâm nói: “Mình cũng vậy.”
Tư Dung nhìn đồng hồ trên bàn: “Này, đã hơn 6 giờ rồi, đến giờ ăn rồi, còn thảo luận mấy tên đàn ông vô dụng kia làm gì, đồ ăn quan trọng hơn, đi, nhanh lên, đến căng tin thôi...”
Trần Diêm: "..."