Theo lý mà nói, đương nhiên những tài nguyên này đều sẽ không đến lượt cô ta, nhưng lần nào cũng thế, chỉ cần cô ta tỏ ra bất lực, đáng thương, tiếc nuối trước mặt Cố Dạng là Cố Dạng đều sẽ thể hiện ra sự ưu việt của mình giúp cô ta lấy được tài nguyên đó.
Mặc dù Nguyễn Yên có không thích đối với hành vi như thế bố thí này của Cố Dạng, nhưng cô ta thực sự cần nó.
Cố Dạng đang đi dạo trong vườn trên con đường được lát đá cuội, ánh nắng ban mai chiếu lên người cô như phủ thêm cho cô một tầng ánh sáng dịu nhẹ.
Nghe thấy Nguyễn Yên nói vậy, cô ngước mắt lên nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại, nói: “Không sao đâu chị họ Nguyễn Yên, không gặp được ảnh đế Quý cũng là điều bình thường, dù sao hiện giờ địa vị của chị vẫn chưa đủ trình mà.”
Nguyễn Yên: “…” Địa vị chưa đủ…
Rốt cuộc là Cố Dạng có biết nói chuyện không vậy hả?!
Cô ta đã ám chỉ đến thế rồi, vậy mà cô lại đáp lại cô ta bằng một câu nói như vậy sao?!
Trong lòng Nguyễn Yên thầm oán hận, hít một hơi thật sâu, lấy một hộp mỹ phẩm dưỡng da từ trong túi xách ra,trên gương mặt trang điểm đậm xuất hiện một nụ cười: “Đúng rồi em họ, nghe nói bộ mỹ phẩm dưỡng da lần trước chị tặng em đã bị tên ăn bám kia làm hỏng rồi, lần này đến chị cố ý mang theo cho em một bộ mới.”
Cố Dạng không khỏi nhíu mày, tên ăn bám? Cô ta đang nói đến Phong Quyết sao?
Nguyên chủ vốn thân thiết với Nguyễn Yên, hai người lại là chị em họ, cho nên nguyên chủ toàn gọi Phong Quyết là “tên ăn bám” ở trước mặt Nguyễn Yên.
Cố Dạng nhận lấy hộp mỹ phẩm dưỡng da: “Vậy thì em phải cảm ơn chị họ Nguyễn Yên rồi.”
Hai mắt Nguyễn Yên sáng lên, nghĩ bụng Cố Dạng đã nhận quà của cô ta thì hẳn là sẽ đồng ý giúp cô ta nhắc chuyện này ở trước mặt Cố Triệu Minh. ( truyện trên app T𝕪T )
Tuy nhiên, một phút trôi qua…
Hai phút trôi qua…
Tận mười phút sau, Cố Dạng vẫn không nhắc gì đến chuyện này.
Ngay lúc Nguyễn Yên không nhịn được nữa chuẩn bị nói rõ với Cố Dạng thì bỗng nhiên Cố Dạng giơ tay lên nhìn đồng hồ, ngắt lời cô ta: “Chị họ Nguyễn Yên, em phải đến phòng đàn luyện đàn rồi.”
Nguyễn Yên: “…”
Nguyễn Yên nhìn theo bóng lưng của Cố Dạng, không kìm được siết chặt túi, mãi cho đến khi ra khỏi biệt thự nhà họ Cố, cô ta mới cười lạnh một tiếng.
Trước đó vì cho rằng Cố Dạng là thiên kim thật nhà họ Cố nên cô ta mới nhịn, hiện giờ là thiên kim giả mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy!
Nghĩ đến đây, Nguyễn Yên lấy điện thoại ra…
Nhà họ Cố là gia đình giàu có ở Kim Thành, rất quan tâm đến việc bồi dưỡng con cái, vậy nên ngoại trừ phải đảm bảo việc học ra thì từ nhỏ Cố Dạng đã phải học các môn như âm nhạc, nhảy múa, thư pháp, lễ nghi.
Mặc dù không cần phải hoàn toàn tinh thông, nhưng ít nhất phải biết mỗi thứ một ít để tránh lúc xã giao với những tiểu thư của các gia đình giàu có không biết làm thế nào.
Đương nhiên, trước khi Cố Dạng xuyên đến thì cô cũng là một thiên kim nhà giàu hàng thật giá thật, từ nhỏ những điều cô phải học còn nhiều hơn những gì nguyên chủ học ở nhà họ Cố, chỉ có một vài chỗ là khác với nguyên chủ.
Ví dụ như nhạc cụ, trước khi xuyên vào Cố Dạng chủ yếu học nhạc dân tộc, đàn tranh các loại còn nguyên chủ học chủ yếu là đàn piano.
Cố Dạng đẩy cửa phòng đàn ra, điều đầu tiên nhìn thấy không phải là nhạc cụ khắp phòng, mà là Cố Căng đang ngồi ở trước đàn piano.
Trong phòng đàn không bật đèn, rèm cửa được kéo kín mít, trông có chút u ám. Cố Căng mặc váy hai dây màu đen khiến cô ấy gần như hòa làm một với chiếc đàn màu đen sẫm, nếu như không phải Cố Căng để lộ ra đôi tay và chiếc cổ trắng ngần của cô ấy thì Cố Dạng cũng không thể vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy.
Cố Dạng khẽ cau mày lại, cảm thấy bầu không khí như vậy có chút bức bối.
Vì thế cô bèn đi kéo rèm cửa sổ ra, để lộ ra bầu trời và những cành lá xanh mơn mởn ở bên ngoài, ánh nắng ấm áp chiếu vào trong phòng đàn, cả căn phòng bỗng chốc sáng bừng lên.
Cố Căng ngước mắt lên nhìn cô, vẻ mặt biếng nhác nhàn nhã: “Tại sao?”
Lão đại mở lời, câu hỏi ngắn gọn không đầu không đuôi, nhưng Cố Dạng lại nghe hiểu ý của cô ấy. Cố Căng đang hỏi tại sao tối qua cô lại từ bỏ việc hãm hại cô ấy, tại sao sáng nay lại thừa nhận mình là thiên kim giả. - ứng dụng 𝖙y𝖙
Đương nhiên Cố Dạng không thể nói “tôi xuyên sách, mấy người đều là nhân vật trong truyện, tôi biết chị là đại lão cho nên không dây vào nổi”, đương nhiên dù cô nói ra thì cũng không có ai tin.
Vì vậy, cô bèn nói bừa một lý do: “Chắc là cú ngã đó đã làm em tỉnh ra.”
Cố Dạng quan sát Cố Căng, phát hiện lão đại nhà ta hoàn toàn không có chút phản ứng gì trước trò đùa nhạt nhẽo này.