Da mặt Cố Dạng dày, da mặt ông cụ Nguyễn thì mỏng, lời đã nói ra khỏi miệng không thể nuốt lại được, cuối cùng cũng chỉ có thể ngậm ngùi đưa cho Cố Dạng một tờ chi phiếu có giá trị một triệu tệ.
Cố Dạng cầm được tờ chi phiếu cất đi, sau đó cô nhẹ nhàng vỗ lên đầu con chó ngao Tây Tạng rồi nói: “Tiểu Bạch, nhặt xích sắt lên đi.”
Ông cụ Nguyễn: “Đã nói nó là chó ngao Tây Tạng rồi...”
Nhìn thấy thấy con chó ngao Tây Tạng cắn xích sắt lên rồi đặt vào tay Cố Dạng, những lời phía sau của ông cụ Nguyễn đều bị ứ lại ở cổ họng.
Những người khác một lần nữa lại sững sờ.
Nhìn con chó ngao Tây Tạng kia vây quanh người Cố Dạng vẫy vẫy đuôi, lè lưỡi đáng yêu, tỏ ra dịu dàng ngoan ngoãn, những người còn lại đang đứng đó đều rơi vào sự trầm mặc.
Ông cụ Nguyễn cũng không nghĩ thông, tại sao con chó ngao Tây Tạng hung mãnh của nhà mình lại ngoan ngoãn dịu dàng với Cố Dạng như vậy, hơn nữa lại còn nghe lời Cố Dạng nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT