Đồng tử của Châu Dung đột nhiên co rút, "Là ngài! Ngài chính là người giúp ta tái sinh!"
Nàng cơ hồ thất thố, nghiêm nghị nói, "Cho nên, tội lỗi khi ta mở ra sinh mệnh lần này cũng khiến nàng phải gánh chịu?!"
Lạt Ma nói: "Ngày xưa đại tướng quân dùng vong hồn của bảy thành làm trận, đồng thời dùng thân thể của mình lột bỏ xương thịt làm dẫn đường."
Châu Dung thở phì phò nói: "Ta cầu chính là một mạng đổi một mạng, bằng vào vận mệnh của ta đổi lấy vận mệnh của nàng, cũng không cầu tái sinh!"
Lạt Ma nói: "Quả nhiên, vận mệnh của ngài và của nàng đã bị hoán đổi. Vốn dĩ ngài là Chân Long nghiệt mệnh, mà nàng là người có phúc. Sau khi tráo đổi vận mệnh, nàng trở thành Chân Long nghiệt mệnh, không thể có kiếp sau. Mà ngài lại thu được phúc đức của nàng."
Lạt Ma thở dài: "Sau khi hoán đổi vận mệnh, ngài cầu một người không thể nào tái sinh để phục sinh... Đã nàng không thể tái sinh, trời phải thay đổi thời không. Phần tội lỗi này, tất nhiên nàng cũng phải gánh chịu."
Châu Dung khó có thể tin: "Cho nên, đúng là ta hại nàng?"
Lạt Ma lại niệm Phật: "Đại tướng quân, vạn sự đã định, chớ có cưỡng cầu."
Châu Dung rơi nước mắt, thở dốc một hơi, lấy tay che mặt, cười khổ nói: "Nhưng ta lại còn cưỡng cầu hơn!"
Lạt Ma lẳng lặng bái: "Đã như vậy, mời đại tướng quân thành kính khẩn cầu Phật Tổ Luân Hồi, dâng một nén nhang."
"Dâng hương là có thể cứu nàng?"
"Phật Tổ muốn nhìn tâm ý."
Châu Dung cười lạnh một tiếng.
"Bức tượng nào mới là Phật Tổ Luân Hồi?"
Lạt Ma chỉ vào một bức tượng vàng, trải một tấm nệm xuống đất và ra hiệu cho Châu Dung quỳ xuống.
Châu Dung đứng trước mặt của Phật Tổ Luân Hồi, ngẩng đầu hồi lâu.
Phật Tổ nhíu mày, nhắm mắt lại mỉm cười.
Nước mắt của Châu Dung dần dần biến mất, vẻ mặt cũng bình tĩnh trở lại.
Lạt Ma cho là Châu Dung dung nạp đến cảm hoá, vội vàng niệm Phật, ai ngờ Châu Dung đưa tay ngăn Lạt Ma lại.
"Phật độ người hữu duyên, bản tướng quân lại là người không có duyên với Phật." Ngữ khí của Châu Dung bình thản đến mức dường như nàng đang đàm luận thời tiết, "Người đâu? Mau mang bức tượng vàng này về cung phụng. Nếu như Phật Tổ Luân Hồi không thể phù hộ cho ta và Liên Chi, ta sẽ đập nát bức tượng vàng này của Lạt Ma."
Nàng cất giọng nói: "Ngày sau, gặp một lần thì đập một lần, gặp một lần nữa lại đập tiếp, cho đến khi vĩnh viễn không còn tung tích của Phật Tổ Luân Hồi này nữa!"
Lạt Ma khiếp sợ lui lại mấy bước, hai mắt trừng lớn.
Quân Châu gia vừa xông vào, bọn họ liền nhấc bức tượng vàng lên, bái lạy rồi mang đi.
"Thổ phỉ! Thổ phỉ!" Lạt Ma tức giận đến toàn thân phát run!
......
Bạch Mạn mở mắt ra.
Trời chiều lờ mờ từ cửa sổ xe chiếu vào bên trong, ngoài cửa sổ xe là bắc tuyết của Tây Thùy bao trùm thảo nguyên mênh mông.
Trong xe ngựa thoang thoảng một làn hương lạnh lẽo đang cháy.
Dưới thân là đệm giường dày đặc, bởi vậy, mặc dù xe ngựa có di chuyển trên con đường gập ghềnh, nhưng lại cơ hồ không có xóc nảy gì.
Bạch Mạn khẽ cử động, phát hiện vết thương trên vai phải đã gần lành hẳn.
Nhanh như vậy sao?
Nàng có chút giật mình. Lập tức cảm thấy miệng lại khô khốc, vươn tay đi lấy nước, không ngờ ngủ đã lâu, tay lại yếu ớt, chén trà rơi xuống đất kêu vang một tiếng.
Màn xe ngựa đột nhiên bị xốc lên, khuôn mặt của Châu Dung hiện ra ở bên ngoài: "Ngươi tỉnh rồi!"
Bạch Mạn cố gắng ngồi dậy: "Ta ngủ bao lâu rồi? Chúng ta đang ở đâu?"
Châu Dung không để ý đến câu hỏi thứ nhất: "Chúng ta đang ở Vương Thành của Tây Nhung."
Bạch Mạn trừng lớn hai mắt: "Ở đâu?!"
"Bên trong Tây Nhung, Vương Thành." Châu Dung nắm tay của Bạch Mạn lên, đặt ở bên môi, hôn lên từng ngón tay, "Đêm nay ta sẽ đánh vào Tây Nhung."
Bạch Mạn nhìn chằm chằm Châu Dung, cơ hồ tưởng rằng mình đang nằm mơ.
"Ngươi điên rồi, Châu Dung!" Bạch Mạn rốt cuộc nhịn không được, "Sao ngươi đột nhiên xông vào như vậy? Cố gắng cướp một ít vật tư, lại còn muốn đánh chiếm Vương Thành? Người Tây Nhung là dân du mục, căn bản họ không quan tâm đến thành trì... "
Lời còn chưa dứt, một viên mơ ngon ngọt được nhét vào bên trong miệng của nàng.
Bạch Mạn mê man hồi lâu, trong miệng tràn đầy vị đắng, vô thức ngậm quả mơ vào miệng không nói, má hơi phồng lên.
Châu Dung nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mái tóc đen dài của Bạch Mạn: "Ta đâu cần tự mình làm? Có người tình nguyện giúp ta."
"Ai?"
"Châu Hy."
Bạch Mạn giật mình, vừa mới tỉnh lại đầu óc đã mất khống chế, buột miệng nói: "Không phải ngươi đưa hắn đi chết sao?"
Châu Dung nhìn chằm chằm nét mặt của Bạch Mạn, tràn ngập nhu tình mật ý. Châu Dung dường như bị một thùng nước lạnh dội thẳng xuống đầu, sắc mặt không tự chủ được mà chìm xuống.
Có trời mới biết, nàng ghen ghét Châu Hy cỡ nào!
Nàng để bụng!
"Chết ở trên chiến trường là số mệnh của võ tướng." Châu Dung cố gắng nhịn xuống, chậm rãi nói: "Sao vậy? Có phải là ngươi không nỡ nhìn hắn chết?"
Bạch Mạn sững sờ.
"Ngươi nói nhảm cái gì?"
Châu Dung bị ghen ghét đốt rụi lý trí, cười nhạo nói: "Thôi bỏ đi, dù sao ngươi cũng không có khả năng còn nhớ thương Châu Hy ở trong lòng."
Nàng hời hợt nâng cằm của Bạch Mạn lên, "Ta cũng sẽ không giam cầm ngươi ở chỗ nào nữa, nhưng cũng sẽ không để trong lòng của ngươi có bất kỳ ai."
Châu Hy, có đúng không?
Giết hắn là được.
Châu Dung nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Mạn trên đầu ngón tay nhợt nhạt.
Khuôn mặt mong manh, mờ mịt gần như biến mất như một giấc mơ.
Nhưng chính khuôn mặt mong manh ấy lại gánh lấy tội lỗi của mình.
Châu Dung nhấn mạnh giọng điệu, nhéo cằm của đối phương: "Không cần nghĩ đến người khác."
Bạch Mạn hận nhất cái dạng này của Châu Dung.
Nàng hất tay của Châu Dung ra: "Ngươi nổi điên làm gì?"
Một tiếng vang giòn vang lên, mu bàn tay tái nhợt của Châu Dung đỏ lên.
Châu Dung che tay của mình, lạnh lùng nói: "Nổi điên cái gì? Ngươi thật sự vì Châu Hy mà cãi nhau với ta sao?"
"Châu Dung, ngươi thật vô lý!" Bạch Mạn tức giận đến mức đá người kia một cước, nhưng sau khi bệnh nặng, thân thể suy nhược nên Châu Dung đã bắt được mắt cá chân của nàng.
Bạch Mạn đạp đạp mấy lần, đều không thể tránh thoát.
Ngón tay của Châu Dung một mực nắm mắt cá chân của nàng, đợi nàng ngừng cử động, nhẹ nhàng vuốt ve một chút. Sau đó ôn nhu giúp nàng nhấc chiếc tất lỏng lẻo ra.
Khóe môi của Châu Dung nhếch lên, mang theo một tia lạnh buốt: "Châu Hy chết như thế nào, ngươi nhất định phải nhìn kỹ một chút."
"Ta không nhìn."
Khuôn mặt của Châu Dung bỗng nhiên phóng ra, sống mũi cao cao của nàng áp sát vào chóp mũi nhỏ nhắn của đối phương.
"Không phải là ngươi không nhìn." Châu Dung lạnh giọng nói.
Bạch Mạn lạnh lùng quay đầu đi, lại bị Châu Dung thô bạo kéo lại.
Châu Dung vỗ vỗ mặt của nàng: "Chẳng những muốn nhìn, mà còn muốn nhìn cho thật kỹ."
Bạch Mạn mở to mắt nhìn Châu Dung, hận hận nói: "Châu Dung! Đừng ép ta phải chán ghét ngươi."
Vừa nói Châu Dung vừa bế nàng xuống xe và băng bó lại vết thương trên vai của Bạch Mạn. Bạch Mạn được Châu Dung bế lên ngựa, khoác áo choàng lên người rồi phi nước đại đuổi theo chiến xe.
Bạch Mạn bị Châu Dung che kín trong áo choàng đen, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết. Nàng bị Châu Dung từ phía sau ôm vào lòng.
Nàng giãy dụa, Châu Dung dùng một tay bóp vai của nàng, tay kia vỗ mông của nàng, trầm giọng răn dạy: "Ngồi yên!"
Bạch Mạn xấu hổ giận dữ, quay đầu trừng người kia một cái.
Châu Dung hôn lên đôi mắt tròn của đối phương.
Bạch Mạn cắn vào trên sống mũi của Châu Dung, đối phương kêu đau một tiếng.
Bạch Mạn nhả ra, trên sống mũi của Châu Dung có một vết răng nho nhỏ.