Trong đêm.
Bạch Mạn lặng lẽ tiến vào quân trướng* của Châu Dung
(*) Quân trướng: Dạng lều mà người ta hay dựng lên lúc hành quân. Để có thể hình dung thì bạn đọc có thể lên coi Tam Quốc Diễn Nghĩa để dễ hình dung ra sao nhé.Chuyện Châu Dung mất tích, chỉ có A Thần và một số người thân cận mới biết được.
Quân Châu gia vẫn cho rằng sau trận chiến ở rừng Hoàng Oanh, Châu Dung trọng thương nên hôn mê, dưỡng thương ở bên trong quân trướng.
Rất nhanh, quân lệnh được Châu Dung viết từ trong quân trướng được truyền xuống dưới.
"Đại tướng quân tỉnh rồi!"
"Quá tốt rồi, xem ra thân thể của đại tướng quân vẫn khoẻ mạnh!"
Bên trên quân trướng của Châu Dung, phản chiếu một bóng người mặc áo giáp.
Cái bóng này đang ngồi cạnh bàn, viết chậm rãi trong tư thế quen thuộc với đám người.
"Đúng là đại tướng quân! Đại tướng quân không có việc gì là tốt rồi!" Một lão binh bật khóc.
"Có thật là đại tướng quân không?"
"Đương nhiên!" Lão binh nói, "Thời điểm nâng bút, cổ tay hơi buông xuống, đó là một động tác nhỏ đặc biệt của đại tướng quân chúng ta. Nàng đã viết như vậy từ khi còn nhỏ."
Nhóm binh lính còn lại nhìn cái bóng từ xa, thì thầm với nhau, trên mặt đều là kính trọng.
Tinh thần của quân Châu gia được nâng cao.
Chỉ tiếc bên ngoài quân trướng của đại tướng quân được mười mấy phó quan trấn giữ, bất luận kẻ nào tự tiện xông vào, giết không tha.
Không thể thăm hỏi, điều này đã làm cho lão binh có chút tiếc nuối.
Liêu Thành.
Đèn lưu ly bị quẳng xuống đất, chia năm xẻ bảy.
"Châu Dung vậy mà không có chết!" Chiêm Mộc tức giận nói, "Lần trước ở rừng Hoàng Oanh, vây chặt như thế mà lại để Châu Dung chạy thoát! Các ngươi là một đám rác rưởi!"
Chúng tướng không dám nói lời nào.
Châu Dung uy danh hiển hách, bởi vì sợ hãi nên không ai dám một mình đuổi theo, chỉ nhìn quanh rồi để Châu Dung chạy thoát mất!
Chiêm Mộc càng nghĩ càng giận, tức giận nói: "Đều đi xuống cho ta, mỗi người lãnh một trăm quân côn!"
Trong trướng chúng tướng không dám thở mạnh, nhao nhao lui ra, tự mình lãnh phạt.
Mưu sĩ bên cạnh quỳ lăn trên mặt đất: "Phụ thân bớt giận."
Thế tử của Trần gia quy hàng Tây Nhung, nhận Chiêm Mộc cùng tuổi làm phụ thân.
Chiêm Mộc cười lạnh mấy tiếng, quất một roi vào người của Trần thế tử, đổ máu, dùng giọng của người Hán, lưu loát nói: "Cẩu nhi tử, kế sách rừng Hoàng Oanh này vẫn là từ ngươi mà ra, ngươi còn lời gì để nói không?"
Tam Vương tử của Tây Nhung đứng ở một bên, trong nháy mắt mặt đỏ lên.
Rõ ràng là Chiêm Mộc chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, bên ngoài cái roi này quất vào người của Trần thế tử nhưng bên trong chính là muốn đánh vào mặt của Tam Vương tử.
"Chiêm Mộc đáng bị ngàn đao giết chết!" Tam Vương tử thầm mắng ở trong lòng, "Đợi ta lấy được quân công, đoạt vương vị, về sau nhất định phải giết hắn để thỏa mãn hận ý ở trong lòng!"
Trần thế tử nhíu mày nói: "Phụ thân, theo nhi tử nhìn, Châu Dung chưa hẳn có thể chạy thoát khỏi rừng Hoàng Oanh. Người Hán xảo trá, bây giờ ở trong quân trướng, có phải là Châu Dung hay không còn chưa biết được."
Ánh mắt của Chiêm Mộc lấp lóe, tiến lên tự tay đỡ Trần thế tử dậy, hòa ái nói: "Ngươi có kế gì hay?"
Trần thế tử nói một phen như thế này rồi lại như thế kia.
Tam Vương tử ở một bên nghe, như có điều suy nghĩ.
Một bên khác.
Trong trướng.
Bạch Mạn gác bút lại, tựa ở bàn của Châu Dung.
Nàng đang mặc áo giáp của Châu Dung.
Bộ áo giáp rộng hơn dáng người của nàng rất nhiều, Bạch Mạn cuộn mấy bộ y phục nhét vào trong, đi giày đế dày.
A Thần lấy quân lệnh mà Bạch Mạn đã giả nét chữ ký của Châu Dung, giao cho binh sĩ ở bên ngoài.
Tiên Hiệp HayMột góc của quân trướng được vén lên, một con ngựa màu nâu thu hút sự chú ý của Bạch Mạn.
"Đây không phải là ngựa của Vương phủ sao? Tại sao lại ở chỗ này?"
"Đại tướng quân!"
Quân trướng của Châu Dung bị xốc lên, khuôn mặt của Tiểu Phượng xuất hiện bên trong trướng, "Đại tướng quân! Ta đến hầu hạ ngài."
Quân trướng được khép lại.
"Bạch tỷ tỷ!" Tiểu Phượng thấp giọng reo hò.
Bạch Mạn khó có thể tin mà nhìn chằm chằm vào Tiểu Phượng. Đứa nhỏ có làn da rám nắng, đường nét trên khuôn mặt sắc nét hơn rất nhiều, toàn thân được tôi luyện bởi ngọn lửa từ trong chiến tranh, trông giống như một thiếu nữ đã trưởng thành.
Hai người ngầm nhìn nhau.
Ngay trước mặt của A Thần, Bạch Mạn lên tiếng kinh hô:
"Không phải ta sắp xếp cho ngươi đi làm sao chép tham sự? Tại sao ngươi lại ở đây?"
Tiểu Phượng xì một tiếng khinh miệt: "Châu đại tướng quân muốn ăn thịt trẻ con, ta muốn giúp Bạch tỷ tỷ đến giám sát nàng, cho nên trộm ngựa chạy theo đến đây."
"Nhảm nhí! Chiến trường nguy hiểm vô biên!" Bạch Mạn xoa xoa lông mày, thái dương có chút căng đau, "Cái gì mà gọi là ăn thịt trẻ con?"
Tiểu Phượng bất đắc dĩ nói: "Ngài lại là vì Châu đại tướng quân mà lên tiếng! Trong lòng của ngài là thiên vị Châu Dung!"
Bạch Mạn phản bác: "Ta lên tiếng cho nàng ở chỗ nào?"
Tiểu Phượng le lưỡi: "Được rồi, Bạch tỷ tỷ không có."
Tiểu cô nương lại nhỏ giọng thì thầm, "Bạch tỷ tỷ giỏi nhất trong việc lừa dối người khác và lừa dối chính mình."
Bạch Mạn nhìn thấy nụ cười mơ hồ trên mặt của A Thần từ khóe mắt.
Nàng đưa tay véo tai của Tiểu Phượng: "Cứng đầu! Trẻ con không cần nghĩ nhiều như thế, ngươi còn dám cướp ngựa của Cửu Vương! Ngươi thật sự phải kiềm chế tính nóng nảy của mình đi!"
Tiểu Phượng kêu lên đau đớn.
Bởi vì là Tiểu Phượng đề nghị gọi Bạch Mạn tới, tóm lại trong lòng của A Thần có mấy phần nói thầm. Bây giờ thấy Bạch Mạn giáo huấn Tiểu Phượng, nghi hoặc trong lòng nhanh chóng hoàn toàn tan biến.
Hắn cung kính khom người, mau chóng lui ra ngoài.
Tiếng bước của A Thần xa dần.
"Ta không phải là trẻ con." Bỗng dưng Tiểu Phượng nắm lấy tay của Bạch Mạn, thốt ra, "Bạch tỷ tỷ, ta luôn luôn... "
"Làm sao trán của ngươi lại có sẹo?" Bạch Mạn cắt ngang lời của Tiểu Phượng chưa nói.
Đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào thái dương của Tiểu Phượng, đẩy ra sợi tóc màu đen.
Những vết sẹo mới, viền hồng đậm, khó tránh khỏi trên trán, chúng như nói cho nàng nghe những hung hiểm đã xảy ra trong quá khứ.
Đao thương không nói gì, chiến tranh vô tình.
Bạch Mạn nhẹ nhàng xoa xoa trán của tiểu cô nương: "Tiểu Phượng, ngươi vốn thông minh, ngươi tới đây giúp ta, ta biết."
Tiểu Phượng run rẩy, vẻ ngây thơ trong mắt dần dần tiêu tán, một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Bạch Mạn với vẻ phức tạp.
"Ngươi cũng không cần phải làm như vậy để thăm dò ta." Bạch Mạn nhẹ nhàng nói, "Ta sẽ không ngốc đến mức làm nữ nhân của Châu Dung mà quên mất mình là ai."
Tiểu Phượng yên lặng nhìn Bạch Mạn, giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Bạch tỷ tỷ, có thật như vậy không?"
"Tất nhiên là thật." Bạch Mạn mím môi cười nói: "Nếu không, chẳng phải ta sẽ bỏ qua cơ hội ngươi tạo cho ta sao?"
Ánh nến mơ màng trong quân trướng của Châu Dung. Bạch Mạn đưa tay vuốt ve đồ đạc trên bàn của Châu Dung, cái bóng màu đen thấp thoáng trên vách trướng.
Tiểu Phượng cũng mỉm cười, trên khuôn mặt còn non nớt vẫn rất thành thực: "Đáng tiếc Chu Tước tỷ tỷ bị A Thần giữ bên người như bắt làm con tin."
Bạch Mạn lấy ra một cây bút lông bạch ngọc, đặt vào tay của mình để chơi đùa:
"Chu Tước không có việc gì. Bởi vì lần này, chẳng những ta sẽ không bỏ đá xuống giếng, còn giúp Châu Dung không chút dè dặt."
Nàng nhìn chăm chú vào ánh nến: "Lấy được tín nhiệm từ quân Châu gia, đó chính là mục đích của ta khi đến đây."
Trong đêm.
Tiếng trống mơ hồ vang lên, theo sau là những tiếng la hét lớn.
Tiểu Phượng giật mình, nắm lấy tay của Bạch Mạn: "Bạch tỷ tỷ, Tây Nhung lại công thành."
Hai người nín thở lắng nghe âm thanh từ xa.
Đêm đã khuya. Tuyết lớn rơi xuống ngày càng dày đặc, nhiệt độ càng ngày càng thấp.
Quân trướng được vén lên, A Thần lạnh lùng bước vào: "Lần công thành này hết sức kỳ quặc."
Bạch Mạn ngồi ngay ngắn ở trước bàn, mái tóc đen buộc cao bằng cúc bạch ngọc, khí thế anh dũng hừng hực.
Ngay cả A Thần cũng không khỏi lắc đầu.
Thật giống!
Rõ ràng là quý nữ trong kinh, nữ nhi khuê các, làm sao đổi trang phục lại trở nên vô cùng cường thế và sắc sảo hơn ở trên lông mày?
A Thần dần dần bình tĩnh lại: "Động thái lần này của Tây Nhung tựa hồ không phải là công thành, mà là... Mà là vì điều tra phải chăng đại tướng quân có thật ở trong quân trướng."
Bạch Mạn chậm rãi nói: "Vậy chẳng phải là bọn hắn nhất định phải gặp Châu Dung bằng xương bằng thịt mới bằng lòng bỏ qua?"
"Đúng vậy."
Bạch Mạn khẽ mỉm cười một cái: "Cho bọn hắn gặp một lần, cũng chưa chắc là không thể."
"Không thể!" A Thần vội la lên, "Đao thương không có mắt! Dù sao ngài cũng phải là Châu đại tướng quân, cũng không có khả năng tự vệ... "
Bạch Mạn thở dài: "Cái này sao ta có thể không biết? Chỉ là chiến tranh cấp bách, nếu thật sự bị bức bách đến mức này, chỉ có thể đặt sự sống và cái chết sang một bên."
A Thần vội vội vàng vàng trở về chiến trường, Bạch Mạn nói với Tiểu Phượng: "Đi tìm Chu Tước, hỏi nàng một chút, chuyện ta nhờ nàng đã hoàn thành chưa."
Tiểu Phượng gật đầu.