Không còn cứu được nữa cứ như sét đánh ngang tai cô vậy, cô như cái xác không hồn lặng lẽ bước vào phòng bệnh của bà Thẩm giờ bà ấy đang nằm ngủ cô nhẹ nhàng ngồi xuống khẽ nắm lấy tay bà. Đôi bàn tay này hình như quá thô sơ có một chút nhăn nheo bà ấy, Thẩm Viên Hân cứ thế mà lặng lẽ rơi nước mắt không dám phát ra tiếng sợ làm phiền đến bà ấy ngủ.
- Mẹ
Đã bao lâu rồi cô mới được gọi bà ấy, đối với người khác như thế nào nhưng bà ấy đối với cô chính là người mẹ tốt dù trong mắt người khác bà ấy có tệ đến đâu nhưng cũng chưa từng tệ với cô, năm cô mười tuổi ba cô đã bỏ rơi hai mẹ con cô để đi đến với mối tình đầu của ông ta giờ ông ta cũng có một đứa con gái nhỏ hơn cô ba tuổi lúc ở bên mẹ cô thì ông ta đã lén lút qua lại với người cũ, kể từ lúc đó bà Thẩm luôn lúc nào cũng bận rộn kiếm tiền nuôi nấng cô cái gì tốt bà đều dành cho cô hết. Nhớ lại những lúc nhà không có gì ăn chỉ còn mỗi bánh bao nhỏ bà không ăn mà dành cho cô miệng lúc nào cũng nói dối rằng bản thân bà đã ăn trước rồi rồi bảo cô cứ ăn đi, đến đêm khuya bà đói bụng lại vô tình nhìn bánh bao còn dư một chút ít vì cô ăn không hết thế là bà ấy ăn một cách ngấu nghiến một màn này đã bị cô chứng kiến thấy.
Sau khi cô tốt nghiệp cấp ba thì bà Thẩm bắt đầu đánh cờ bạc rồi dần dần sa ngã vào cô không hề trách bà vì bà đã từng làm tất cả vì cô, Thẩm Viên Hân biết vì sao bà không ở cùng với cô là vì sợ cô bị liên lụy sợ chủ nợ sẽ tìm đến cô bà thà không có tiền trả nợ rồi đi xin tiền cô chứ không ở cùng cô.
Suốt một đem Thẩm Viên Hân không ngừng khóc đến khàn tiếng, Lục Sở Uyên cũng đứng ở bên ngoài cửa đã được một lúc lâu mà anh không vào mà chỉ ở bên ngoài, chuyện bà Thẩm mắc bệnh ung thư khối u não anh cũng đã đi hỏi viện trưởng mới biết.
Tin dữ này đối với cô như cú sốc tinh thần một cô gái mỏng manh như cô làm sao mà chịu được cú sốc này, vừa bị bạn trai phản bội đã đau đớn lắm rồi lại nhận được tin mẹ mình bị ung thư ai có thể thấu hiểu nỗi đau chồng chất này, vậy nên Lục Sở Uyên không dám làm phiền đến cô.
...
Ở trong bệnh viện gần một tháng thì bà Thẩm xuất viện Thẩm Viên Hân nài nỉ lắm bà mới đồng ý sống chung với cô, thật ra cô muốn chăm sóc bà trong khoảng thời gian nhất định và có nhiều cơ hội để ở cùng bà cô có rất nhiều thứ muốn làm cùng bà ấy.
Mỗi đêm cô đều lặng lẽ ngồi khóc thút thít khi nghĩ đến cảnh không còn mẹ nữa, sáng ra cô như chưa từng có chuyện gì mà vui vẻ cùng với bà.
Thẩm Viên Hân đi đến ôm lấy bà nũng nịu lên tiếng.
- Mẹ ơi, con đói bụng quá mà con lại lười nấu nướng hay mẹ nấu cho con nha
- Đúng là sâu lười
Bà Thẩm mắng nhẹ sau đó đi thẳng vào phòng bếp bắt tay nấu nướng, thấy thế cô cũng tranh thủ lấy điện thoại ra quay khoảnh khắc bà nấu ăn cho cô.
Bà vừa làm vừa hỏi cô.
- Con đang làm gì đó?
- Thật ra con đang quay quá trình mẹ nấu để sau này con học hỏi rồi nấu y như mẹ vậy
Thế là bà làm cái gì cô đều quay hết khoảnh khắc ấy, xong xuôi cô ngồi lại thưởng thức món do mẹ nấu đã lâu lắm rồi cô chưa ăn lại món mà do mẹ nấu vẫn là hương vị ấy không một chút thay đổi nào.
- Ummm, thực sự vẫn rất ngon bào ngư sốt dầu hào nấm đông cô này vẫn ngon như ngày nào vẫn là hương vị ấy...mẹ có cách nào mà vẫn giữ hương vị như cũ có thể chỉ cho con được không...
Nghe vậy, bà Thẩm cũng không do dự mà gật đầu.
- Được thôi đợi có thời gian mẹ sẽ chỉ dạy con, giờ thì ăn nhiều vào đi nếu thấy ngon
- Dạ mẹ cũng vậy
Hai mẹ con ngồi ăn mâm cơm cùng với nhau hai người họ cũng vui vẻ trở lại như trước và bà Thẩm cũng cởi mở với con gái mình nhiều hơn điều này khiến cho cô thực sự rất vui mừng.
- À phải rồi mẹ nghe nói con có bạn trai rồi phải đúng không mà hình như cậu ta tên gì ấy nhỉ...Dương gì đó...
- Mẹ à, bọn con chia tay rồi
Bà Thẩm nghe có chút kinh ngạc nhưng nhìn con gái bình tĩnh như vậy bà cũng không hỏi hay nói nữa, thấy vậy cô nhẹ nhàng nói.
- Anh ta tên Dương Nghị giờ bọn con hết duyên hết phận thì rời bỏ nhau, vậy thôi mẹ
Ăn cơm xong hai mẹ con ngồi trong phòng khách xem phim Thẩm Viên Hân nằm xuống ghế gối đầu lên đùi bà Thẩm chăm chú xem tivi, còn bà Thẩm thì nhẹ nhàng vuốt tóc cô âu yếm nhìn cô bỗng dưng bà cảm thấy sợ hãi sợ một ngày nào đó sẽ phải rời xa con gái mãi mãi, bà đã không chăm sóc cho cô một cách tử tế chưa làm được gì cho con bé giờ sắp phải ra đi. Thật ra bà đã sớm biết căn bệnh quái ác này nhưng khi nghe không thể chữa trị được nữa thì lúc đó bà dường như hết hy vọng, không còn niềm tin vào cuộc sống nữa.
Nhưng điều mà bà không yên tâm nhất chính là con gái bà Thẩm Viên Hân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT