Tại phòng khách nhà Tạ Cẩn Hi, Thời Tư Nghiên ngồi dựa trên Sofa, cô đang xem lại lịch hẹn và địa chỉ mà Tịch Bích vừa gửi. Thở dài một hơi, dạo này cô đang bị lười không muốn tham gia gì hết lại còn đang đón “bà dì” nữa nên Thời Tư Nghiên lại càng lười.
Gọi lại cho Tịch Bích, Thời Tư Nghiên lười biếng nằm dựa vào ghế.
Thời Tư Nghiên: Tịch Bích, cậu đi một mình nhé. Mình không thể đi được.
Tịch Bích bên kia rất nhanh đã gửi tin nhắn phản hồi lại.
Tịch Bích: Thời Tư Nghiên à, lần này cậu không từ chối mình đâu.
Tịch Bích: Hơn nữa, lần này đối tượng xem mắt trước đó của cậu cũng tới.
Tịch Bích: Cậu không tò mò xem đó là ai hả?
Nhắc đến đối tượng xem mắt của cô. Lần đó cho anh ta leo cây, chắc anh ta cũng cú cô lắm. Nhưng mà chuyện qua cũng lâu rồi, cô cũng có chút tò mò xem lần ai là người tới. Thở hắt ra một hơi, không đành lòng nhắn lại.
Thời Tư Nghiên: Thôi được rồi.
Thời Tư Nghiên: Mình sẽ đi.
Thời Tư Nghiên: Nhưng cậu phải tới đón mình.
Tịch Bích: Thành giao.
Như chỉ đợi có thế, Tịch Bích nhanh gọn gửi tin chốt sổ.
Thời Tư Nghiên thấy ở đây cũng không còn việc của mình nữa, liền xách túi trở về nhà. Để còn phải chuẩn bị tham gia tiệc tối nay.
Tạ Cẩn Hi lo cho Măng Măng xong định ra ngoài bàn chuyện gì đó với Thời Tư Nghiên, nhưng vừa ra ngoài phòng khách thấy đã trống trơn, người như bốc hơi “ Lại chạy mất rồi, chắc phải kiếm cái dây trói em lại mất”
Tối đó, Tịch Bích lái xe qua đón Thời Tư Nghiên. Ngồi trên xe, Thời Tư Nghiên vừa xoa xoa bụng vừa than thở “ Thật là, lần này bà dì đến đã khó chịu rồi còn phải đi cùng cậu”
Tịch Bích vừa lái xe vừa cười vừa nói “ Ai nói cậu lần trước dám bỏ bom mình”
Nói rồi lại còn quay sang nhìn cô bạn mình một lượt. Tổng thể rất ổn, nhưng đợi đã màu son sao lại kì cục thế kia, Tịch Bích chép miệng một cái “ Nghiên Nghiên, hộc nhỏ phía trước lấy thỏi son màu đỏ cam đánh lại đi. Nhìn cậu như bà già vậy đó”
Chuyện là Thời Tư Nghiên dùng màu son đậm, làm cô như già đi mấy tuổi. Đưa tay mở hộc phía trước ra, lấy thỏi son Tịch Bích để sẵn trong đó “ Đâu có già lắm đâu”
Dù không muốn lắm nhưng Thời Tư Nghiên vẫn lấy giấy ra lau đi lớp son trên môi, rồi đánh lại màu son mới. Đúng là cô hợp với mấy màu son sáng hơn. Xong xuôi đâu đó lại cất đồ vào chỗ cũ.
Tịch Bích đánh tay lái vào trước sảnh, nơi tổ chức bữa tiệc tối nay. Hai cô gái bước xuống xe làm thu hút tất cả các ánh nhìn, giao xe cho bảo vệ. Tịch Bích cùng Thời Tư Nghiên bước vào trong sảnh lớn.
Vừa vào đến nơi, một anh chàng đẹp trai trong bộ suit lịch thiệp cầm theo ly rượu tiến tới chỗ hai cô gái “ Cô Tịch tới rồi, vị này là?”
Người vừa bước tới là Cố Minh, một trong những CEO của Hoan Thuỵ, cũng là bạn thân của Tạ Cẩn Hi. Nói tại sao cùng là người một công ty mà anh ta không biết Thời Tư Nghiên, bởi vì anh ta vừa mới về nước và nhận chức hôm nay, và hôm nay Thời Tư Nghiên không đi làm.
Tịch Bích hướng Cố Minh cười nói vui vẻ, giống như hai người họ đã quen biết từ rất lâu rồi “ Đây là Thời Tư Nghiên, bạn thân của tôi”
Cố Minh đưa tay ra, hướng về phía Thời Tư Nghiên, lịch sự chào hỏi “ Cô Thời, xin chào”
Đưa tay ra đáp lại người phía trước, Thời Tư Nghiên cũng lịch sự đáp lại “ Chào anh Cố”
Thấy không khí có phần bị rập khuôn, Tịch Bích liền lên tiếng “ Chúng ta cùng next qua bước chào hỏi này và vào trong hay không?”
Cố Minh đứng nghiêng qua, đưa tay vào trong biểu ý mời vào “ Được chứ, mời hai quý cô, chúng ta vào trong nói chuyện”
Tịch Bích thì vui vẻ đi phía trước cùng Cố Minh nói chuyện, còn Thời Tư Nghiên đi phía sau. Cô vốn không thích tới những nơi như thế này. Mọi ánh mắt đang đổ dồn nhìn vào cô, làm cô có phần khó chịu.
Hôm nay do có bà dì ghé thăm nên Thời Tư Nghiên chọn mẫu váy dài, ôm sát theo phần cơ thể hoàn hảo của cô. Phần vai hoàn mĩ còn được để lộ ra. Lúc xuống xe quên mất không cầm theo chiếc khăn choàng, giờ mà chỉ cần có cơn gió thổi qua thôi cũng khiến cô lạnh run.
Loanh quanh một lúc làm cô mất dấu Tịch Bích. Không biết cô bạn này đã lẩn đi đâu mất rồi. Đúng là có trai quên bạn, chớp mắt cái đã biến mất rồi.
Phải khó khăn lắm Thời Tư Nghiên mới tìm thấy cô bạn mình cùng Cố Minh đang đứng nói chuyện ở góc gần bàn bánh ngọt. Bước đến gần, cô còn chưa kịp nói Tịch Bích đã nói trước “ Nghiên Nghiên, cậu đi đâu vậy?”
Thời Tư Nghiên đang niệm chú trong đầu, đang ở nơi đông người không được đánh bạn, đang ở nơi đông người không được đánh bạn, đang ở nơi đông người không được đánh bạn. Cố nở ra nụ cười, nhìn cô bạn mình “ Nãy có chút không có ý nên đi lạc, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Cố Minh đưa một ly rượu mới về phía Thời Tư Nghiên “ Cũng không có gì, chỉ xoay quanh công việc thôi. À đúng rồi, tôi còn một người bạn, hai người không ngại khi tôi giới thiệu chứ”
Thời Tư Nghiên nhận lấy ly rượu từ tay Cố Minh. Khẽ lắc lắc nhẹ ly rượu, đây cũng là thói quen trước khi uống của cô. Nghe tới việc anh ta giới thiệu bạn mình, Thời Tư Nghiên nhìn qua Tịch Bích biểu hiện không có ý kiến.
Tịch Bích hiểu được ý của bạn mình, hướng Cố Minh gật nhẹ đầu “ Được thôi, Cố tổng cứ tự nhiên”
Nhận được sự đồng ý từ hai cô gái, Cố Minh đưa mắt nhìn quanh tìm bóng dáng của cậu bạn mình. Sau khi đã định vị được vị trí của bạn mình. Cố Minh lên tiếng gọi “ Tạ Cẩn Hi”
Cái tên vừa phát ra làm Thời Tư Nghiên muốn xịt keo tại chỗ. Không phải chứ, đi đâu cũng gặp anh ta. Lúc này cô chỉ muốn mọc cánh mà rời khỏi nơi này.
Tạ Cẩn Hi quay người về phía người vừa gọi tên mình. Ánh mặt anh ta khoá lại trên người cô gái đang cứng đờ tại đó. Anh ta cầm theo ly rượu mà dần dần tiến lại chỗ ba người họ