Thời gian thấm thoát thoi đưa, hơn 8 tháng đã qua đi, bụng của Thời Tư Nghiên cũng đã lớn lắm rồi. Thoạt nhìn qua trông có vẻ còn lớn hơn những người có thai bằng tháng với cô.
Cũng may cho cô rằng khoảng thời gian này Tạ Cẩn Hi cũng ra nước ngoài công tác, anh ta không hay có mặt trong nước. Măng Măng cũng được giao cho vú nuôi chăm sóc.
Thỉnh thoảng Tạ Cẩn Hi cũng gọi điện hỏi thăm tình hình của Thời Tư Nghiên, những cuộc điện thoại ấy cũng chỉ ngắn gọn trong mấy phút, không đủ để anh ta phát hiện ra điều gì bất thường.
Từ khi phần bụng lộ rõ, Thời Tư Nghiên rất ít xuất hiện bên ngoài, chỉ khi có việc gì quan trọng thì cô mới chịu ra khỏi nhà.
Hôm nay viện đông y có chuyện cần xử lý gấp, bình thường bà ngoại Thời sẽ thay cô tới viện xem xét, nhưng hôm nay bà lại có việc ra ngoài từ sớm, giờ này vẫn chưa trở về, nên cô đành tự mình lái xe tới viện.
Chiếc xe của cô đang chờ đèn đỏ, thì bất ngờ có một chiếc xe từ phía đối diện lao đến, nó như lao thẳng tới phía xe cô. Thời Tư Nghiên thấy tình huống nguy cấp liền đánh tay lái qua để né tránh, chiếc xe kia vẫn điên cuồng lao tới, rồi một cuộc va chạm đã xảy ra.
Thời Tư Nghiên lập tức được đưa vào bệnh viện cấp cứu, không biết tình hình sau đó ra sao, chỉ biết sau đó một khoảng thời gian, cô bí mật dùng máy bay riêng để ra nước ngoài.
Trong nước không biết ở đâu ra vài tin tức đưa tin về một trong hai cô cháu gái nhà họ Thời sau một cuộc tai nạn đã không qua khỏi.
Tạ Cẩn Hi nghe được tin đã bỏ hết công việc mà chạy tới Thời gia ở Trấn Giang. Nhưng người nhà họ từ chối gặp, cũng không nói ra bất cứ thông tin gì về việc này. Anh ta vẫn âm thầm cho người tìm hiểu về chuyện này, anh ta không tin lại không tìm ra được gì.
___ 4 năm sau
Chớp mắt một cái, qua được 4 năm. Trong một căn hộ ở khu Vân Lâu, Giang Thành. Một cậu nhóc khoảng chừng 4 tuổi, mặc bộ đồng phục mẫu giáo. Cậu nhóc bắc cái ghế để mở cửa phòng người mẹ yêu dấu của mình.
Cậu bé chạy lại phía cửa sổ kéo mở toang chiếc rèm cửa, để ánh sáng chói rọi vào phòng, rồi lao lên giường lay lay người phụ nữ còn đang say ngủ, miệng hét lớn “ Mama, mau dậy đi. Muộn giờ tới trường của con rồi, ngày đầu tiên đi học đã bị mama làm muộn rồi”
Người nằm trên giường còn ai khác chính là Thời Tư Nghiên, cô vừa xách theo đứa con trai bốn tuổi của mình trở về nước được một tháng, hôm nay là ngày đầu tiên cậu nhóc đi học ở trường mới.
Tối qua do làm việc muộn quá nên cô không còn nhớ gì hết, nên giờ này vẫn đang ngủ ngon. Nhưng mà cậu con trai cô hét như vậy cô không tỉnh mới lạ.
Vội vàng bật dậy, Thời Tư Nghiên cuống quýt xuống giường, vội chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, còn không quên hét ra nói với cậu nhóc “ Đợi mama 5p”
Cậu nhóc chỉ biết lắc đầu bất lực nhìn người mẹ của mình, lững thững xuống giường, ra ngoài phòng khách ngay ngắn ngồi đợi.
Thời Tư Nghiên đúng là chỉ vệ sinh cá nhân xong liền chạy ra, đồ ngủ còn chưa kịp thay, đeo vội chiếc balo nhỏ của cậu nhóc lên vai, rồi ra ngoài bế vội cậu con trai nhà mình lên, phóng xuống lầu.
Cũng may trường học của con trai cô cũng gần nhà, nên không mất nhiều thời gian để tới. Đây là một ngôi trường quốc tế, giữa những phụ huynh ăn mặc sang chảnh, lịch sự thì nổi bật lên là một người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ mùa đông màu trắng có hình quả dứa.
Nem Nem lúc này bất lực nhìn qua mami của mình, ra vẻ ông cụ non “ Mami, nếu người không kịp có thể gọi Từ Hạc Hách tới đưa con đi học mà”
Đúng rồi nhỉ, sao cô lại quên mất người này. Đang định đáp lại lời cậu con trai của mình thì có điện thoại tới, cô vội vàng bắt máy “ Alo, Thời Tư Nghiên xin nghe”
Bên kia một giọng nữ lịch sự vang lên “ Xin chào cô Thời, cô là mẹ của Thời Minh Viễn đúng chứ?”
Nhìn tên nhóc nhà mình một cái rồi mới đáp lại người kia “ Đúng rồi, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
“ Phiền cô lên phòng giáo vụ ở tầng 3, toà điệu bộ để hoàn thành thủ tục nhập học cho em học sinh này” Hoá ra là người ở bên trường học gọi tới.
“ Được, tôi tới ngay đây” Cô lại nắm tay cậu con trai của mình mà dẫn đi.
Lẫn trong những vị phụ huynh ấy, cũng có bóng dáng người đàn ông quen thuộc. Lúc Thời Tư Nghiên rời đi cũng là lúc anh ta quay đầu nhìn lại, như nghe thấy âm thanh quen thuộc mà lâu lắm rồi anh ta chưa được nghe.
Lên tới phòng giáo vụ, cô hoàn thành xong nốt những thủ tục còn thiếu cho Nem Nem. Còn vài chuyện liên quan đến cậu bé, cô giáo bên trong mời cô ra ngoài đợi một chút để mình nói chuyện riêng với Nem Nem.
Thời Tư Nghiên ra bên ngoài ngồi đợi cậu con trai của mình. Nhìn xuống chân, giờ cô mới nhận ra là mình đi vội tới mức đeo cả đôi dép trong nhà tới đây “ Mình đã hiểu tại sao ai cũng nhìn mình rồi”
Thở dài một hơi, cô lấy điện thoại ra để nghịch trong khi đợi Nem Nem.
Từ đằng xa, có một cậu bé dắt một cô bé nhỏ tiến lại chỗ Thời Tư Nghiên. Cậu nhóc còn cẩn thận dụi mắt mình lại mấy lượt, như không tin vào mắt mình liền vui mừng “ Chị Nghiên Nghiên?”
Thời Tư Nghiên nghe có người gọi tên mình liền ngẩng lên, nhìn cậu nhóc trước mặt. Cô thấy có chút quen mắt lại có chút lạ, liền lên tiếng hỏi “ Em là?”
Thoáng có chút thất vọng xuất hiện trên mặt, cậu bé liền đáp “ Chị quên em rồi sao? Em là Măng Măng đây”
Tròn mắt ngạc nhiên nhìn cậu nhóc trước mặt, cô phải mất một lúc để nhìn kĩ lại. Lúc sau mới tươi cười “ Măng Măng? Em đã lớn như vậy rồi, làm chị không nhận ra”
Lại nhìn thấy cô bé đang đứng bên cạnh Măng Măng. Nhìn cô bé này một hồi, cô cảm thấy có vẻ rất thân thuộc “ Lại còn có cả em gái rồi, chắc mẹ em cũng đã về rồi?”
“ Em đã tám tuổi rồi đó” Măng Măng nhìn qua cô nhóc bên cạnh mình “ Đây là Tạ Mộc Trà, con gái của cậu út”
Nghe tới là con gái Tạ Cẩn Hi, cô có chút khựng lại. Anh ta đã lấy vợ rồi? Cũng phải thôi, người ta cũng phải lấy vợ sinh con chứ. Hướng cô bé kia, cô vẫn giữ nụ cười tươi trên môi “ Chào bạn nhỏ, cô là Thời Tư Nghiên”
Cô bé có chút rụt rè, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt “ Chào cô, cô gọi con là Niệm Niệm là được”
“ Được, thật đáng yêu” Cô đưa tay ra xoa xoa đầu cô bé, lúc này cảm giác thân quen lại càng mãnh liệt hơn nữa, cô không hiểu sao mình lại có cảm giác này “ Đúng rồi, sao hai đứa lại tới đây”
“ Em đưa Niệm Niệm tới nhận thêm đồng phục” Còn phải nói, đứa em họ này của cậu dùng đồ hơn phá, từ đầu năm đến giờ đã làm hỏng mất mấy bộ đồng phục rồi.
Cùng lúc này, tên nhóc nhà Thời Tư Nghiên từ trong phòng đi ra, tiến lại tới chỗ mẹ của mình. Không thèm nhìn qua hai người kia một cái, điều bộ này của tên nhóc này giống ai không biết nữa “ Mami, con xong rồi. Người mau đưa con tới lớp rồi về nhà thay đồ đi”
Cái tên nhóc này, có để cho mẹ nó có chút mặt mũi không nữa. Cô đưa tay nhéo lấy má cậu bé “ Ông cụ non này, được rồi, đưa con đi ngay đây”
Nói rồi cô đứng dậy, nắm lấy tay Nem Nem. Trước khi rời đi còn không quên chào tạm biệt hai đứa trẻ kia “ Măng Măng, chị đi trước đây”
Hai đứa bé vẫy tay tạm biệt. Măng Măng thở dài một hơi, chị Nghiên Nghiên của cậu như vậy mà đã có con rồi, cậu út của cậu đã hết cửa rồi sao?
Còn cô bé Niệm Niệm, cô đang nhìn theo bóng lưng người phụ nữ kia bằng một ánh mắt có tia lưu luyến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT