Hết một buổi sáng ở nhà xếp đồ, nói là xếp đồ nhưng mà đồ đạc của cô vẫn còn nằm ngổn ngang, chưa đâu vào với đâu.
Nhìn đồng hồ đã quá trưa rồi, tâm trạng lúc này cô cũng không buồn ăn uống gì nữa. Tự nhủ rằng đi nghỉ một chút để chiều đi làm.
Vừa mới đầu giờ chiều, Thời Tư Nghiên đã có mặt ở công ty rồi. Cô đang hoàn thành nốt bản ấn phẩm của tiệc tất niên của công ty.
Nhanh thật đấy, mới đó đã gần hết một năm rồi mà cô vẫn cảm thấy chưa có chút thành tựu nào cả.
Ngồi muốn gãy lưng, ê mông thì cô cũng đã làm xong ấn phẩm. In tạm ra một bản rồi mang lên phòng Tạ Cẩn Hi.
Bình thường căn phòng này cô muốn ra thì ra, vào thì vào. Hôm nay lại khác, cô đứng trước cửa phòng một lúc rồi đưa tay gõ cửa “ Tạ tổng, là tôi Thời Tư Nghiên”
Trong phòng lúc này chỉ có Tạ Cẩn Hi cùng với trợ lý Trần. Cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt kì lạ. Trần Thừa còn không nhịn được mà thắc mắc “ Cô Thời bình thường đều tự đạp cửa vào đây, hôm nay lại gõ cửa, thật kì lạ”
Tạ Cẩn Hi cũng gật gù như đồng ý theo, để tệp văn kiện đang đọc lên bàn, anh muốn xem cô gái này lại muốn chơi trò gì đây “ Cậu ra gọi cô ấy vào”
Trần Thừa theo lời của Tạ Cẩn Hi mà ra mở cửa cho Thời Tư Nghiên “ Cô Thời, Tạ tổng đang đợi ở bên trong”
“ Cảm ơn anh” Khẽ gật đầu như phép lịch sự với Trần Thừa rồi cùng anh ta đi vào trong phòng.
Thời Tư Nghiên bước đến bàn làm việc của Tạ Cẩn Hi, đặt ấn phẩm mình vừa làm xong lên bàn làm việc của anh ta “ Tạ tổng, ấn phẩm tôi làm xong rồi. Anh xem qua một chút”
Cầm ấn phẩm lên, Tạ Cẩn Hi cẩn thận xem qua một lượt “ Không tệ, màu sắc lựa chọn rất hài hoà”
Như vẫn còn chuyện muốn nói, Thời Tư Nghiên vẫn cứ ngấp ngứ trước bàn làm việc của Tạ Cẩn Hi. Cứ định nói gì đó xong lại thôi.
Thấy người kia cứ muốn nói gì đó, xong lại thôi cứ vậy mấy lần rồi. Đặt ấn phẩm xuống, anh ta chống cằm nhìn Thời Tư Nghiên “ Sao vậy? Còn chuyện gì muốn nói nữa?”
Khẽ liếc mắt qua Trần Thừa ở cạnh, cô hơi nhỏ giọng “ Tạ tổng, tôi muốn xin nghỉ tết sớm”
Tạ Cẩn Hi hơi nhướng mày nhìn Thời Tư Nghiên, hoá ra là vì chuyện này mà cô gái này cứ hết muốn nói rồi lại thôi “ Nghỉ tết sớm? Để làm gì?”
Trần Thừa ở bên cạnh đang bật ăng ten hóng hết mức có thể, hai người có thể nói chuyện nhanh một chút để tôi đi đồn được không?
Biết ngay là anh ta sẽ không dễ dàng đồng ý ngay như vậy mà. Thời Tư Nghiên tỏ ra dáng vẻ khó nói “ Tạ tổng, có nhất thiết phải nói lý do không?”
Ngồi dựa ra sau ghế, Tạ Cẩn Hi nhún vai một cái. Anh còn đang muốn nghe xem cô sẽ bịa ra được lý do gì “ Đương nhiên rồi”
Vẫn dữ cái dáng vẻ có điều khó nói ấy, cô hết nhìn Trần Thừa lại nhìn Tạ Cẩn Hi. Hít một hơi thật sâu rồi nói “ Chuyện là, sắp tết rồi, tôi muốn dành thời gian nhiều hơn cho chồng và con của tôi. Nên muốn xin nghỉ sớm một chút”
Trần Thừa mang theo ánh mắt ngỡ ngàng đến ngơ ngác nhìn qua Thời Tư Nghiên, không khỏi khờ dại mà hỏi “ Cô Thời đã lấy chồng và có cả con rồi sao?”
Thời Tư Nghiên chỉ biết nhìn anh ta cười trừ, rồi nhìn Tạ Cẩn Hi với ánh mắt thật thê lương. Đấy, anh muốn nghe lý do, tôi nói cho anh vừa lòng rồi đó.
Cũng không ngờ đến là Thời Tư Nghiên lại lấy lý do này, cười khẩy một cái, nhìn bộ dạng của cô lúc này, ai không biết lại nói anh đang ăn hiếp nhân viên “ Vậy được, cô cứ về lo cho chồng con của cô đi”
“ Cảm ơn Tạ tổng, vậy tôi sẽ gửi ấn phẩm tới phòng in ấn. Tôi ra ngoài trước đây” Đạt được mục đích rồi, Thời Tư Nghiên liền gạt bỏ dáng vẻ đáng thương lúc trước, vui vẻ rời đi.
Vẫn đang lắc đầu tiếc nuối nhìn theo Thời Tư Nghiên vừa rời đi, Trần Thừa không khỏi cảm thán “ Còn trẻ như vậy mà cô Thời đã có chồng có con rồi, thật đáng tiếc”
“ Cậu đang thấy tiếc à?” Lời nói của Tạ Cẩn Hi dù rất bình thường nhưng lại mang theo cảm giác ớn lạnh.
Rùng mình một cái, Trần Thừa mới gãi đầu đáp “ Không có, không có. Thôi tôi cũng ra ngoài làm việc đây”
Chuồn nhanh, chuồn nhanh. Trần Thừa lúc này muốn bảo vệ tính mạng mình nên bước nhanh hết mức đi ra khỏi căn phòng đầy ám khí này.
Bên chỗ Thời Tư Nghiên lúc này. Được nghỉ tết rồi nên về thôi, cô thu dọn hết đồ đạc của mình rồi phủi mông đi về.
Trên đường lái xe về, cô nhìn đồng hồ cũng gần tới giờ tan lớp của Măng Măng rồi. Thôi thì cũng đang tiện đường nên cô sẽ đi đón cậu bé luôn.
Trước đấy cô đã nhắn tin cho Tạ Cẩn Hi rằng hôm nay cô sẽ đón cậu nhóc này. Tới trước cổng chưa, vẫn thấy im ắng lắm, xung quanh chỉ có những phụ huynh cũng đi đón con, đón cháu như cô, đoán chừng Măng Măng vẫn chưa được ra, nên cô xuống xe đứng đợi, cũng là để tiện quan sát cậu bé hơn.
Đứng đợi bên ngoài một lúc thì cũng thấy bọn trẻ bắt đầu ùa ra rồi. Cô đứng ngó đông ngó tây xem bánh bao nhỏ nhà mình ở đâu.
Cái bóng dáng mũm mĩm nhỏ bé cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi. Cậu nhóc đang đứng ở cổng trường, cũng đang ngó xung quanh để tìm người thân của mình.
Thấy cháu nhỏ rồi, Thời Tư Nghiên vừa vẫy tay gọi, vừa tiến lại chỗ cậu bé “ Măng Măng, ở bên này”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Măng Măng nhỏ nhanh chóng theo tiếng gọi mà nhìn thấy chị Nghiên Nghiên của mình, liền chạy tới ôm lấy chân cô “ Chị Nghiên Nghiênnnn”
Đúng thật là, đang buồn phiền mà gặp Măng Măng nhỏ như thế này cũng thấy vui vẻ lên. Thời Tư Nghiên xoa xoa đầu cậu bé, rồi giúp cậu bé cầm lấy cặp “ Nào, để chị cầm cho. Chúng ta về thôi”
Đưa cặp cho Thời Tư Nghiên cầm xong, cậu bé lại đưa bàn tay bé xíu của mình, nắm lấy tay của cô “ Chị Nghiên Nghiên hôm nay lại đi đón Măng Măng, không phải cậu út khó tính, thật là vui”
“ Vui đến mức đó sao?” Cậu nhóc cứ vừa đi vừa cười toe toét gật gật cái đầu nhỏ, đến nỗi Thời Tư Nghiên không nhịn được mà bật cười. Dắt Măng Măng tới xe, cô mở cửa sau để cặp của cậu bé ở đó rồi mở cửa ghế lái phụ, để cậu bé ngồi lên đó. Xong xuôi liền ngồi vào ghế lái rồi chạy xe đi.