10.

Mặc dù mẹ nuôi không thể nhận, nhưng cơm vẫn phải ăn.

Tôi đã gắp thức ăn cho từng người một, trừ Lãnh Dật.

Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Dật hiện lên vẻ ủy khuất:

"Em gắp cho bọn họ xong rồi, sao không gắp cho tôi? Không phải đến lượt tôi sao?"

"Bọn họ trưởng bối, anh là cái gì? Còn muốn so đo sao?"

Lãnh Dật không nói nữa, tôi chỉ thấy mẹ tôi và dì xinh đẹp cười ha hả.

Mẹ tôi đột nhiên hỏi tôi: “Tiểu Hi, ở trường con có thích bạn nam nào không?”

Tôi trả lời trong vài giây: "Có nhất thiết phải là con trai không? Con gái không được sao?"

Im lặng.

Tay cầm đũa của Lãnh Dật cứng lại, chiếc đũa rơi xuống đất.

Dì xinh đẹp liếc nhìn Lãnh Dật, cười nói với tôi: “Tiểu Hi, con thích kiểu con trai như thế nào?”

Tôi nghĩ bụng: “Thích kiểu ăn không rớt đũa”.

Tôi không nhắm vào ai cả, tôi chỉ thích tất cả mọi người đều ăn không rơi đũa như nhau.

Thỉnh thoảng, Lãnh Dật sẽ dùng đũa gắp thức ăn cho tôi.

"Cảm ơn."

Lạ thật, anh ấy chỉ gắp những món tôi thích ăn thôi.

Đến khi chỉ còn chiếc cánh gà cuối cùng, tôi đã nhìn chằm chằm vào nó.

Lãnh Dật vươn đôi đũa về phía nó.

Dừng lại, dừng lại.

Trong giây tiếp theo, tôi thấy anh ấy đặt cánh gà vào bát của tôi.

Húu woo woaaaa, đã đến lúc ăn miếng cánh gà cuối cùng rồi.

"Lãnh Dật, anh thực sự là một người tốt. Tôi không tin những lời đồn đại về anh trong trường. Thật đó, anh là người tốt nhất."

Hắn nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười: " Cảm tạ Hi Hi khen ngợi."

Để báo đáp tình yêu dành cho món cánh gà của Lãnh Dật, tôi cũng gắp một số món ăn cho anh ấy.

Khóe miệng Lãnh Dật không khỏi cong lên.

Bố tôi đột nhiên hỏi, "Tin đồn ở trường là gì?"

"Cái này, cái này, chỉ là, các học sinh đều khen Lãnh Dật đẹp trai, anh ấy là người tốt, anh ấy là một người đàn ông vừa tốt vừa giỏi, nhất định."

Dì xinh đẹp mỉm cười: "Dì không bao giờ nghĩ rằng mọi người sẽ khen ngợi A Dật nhiều như vậy."

Ăn xong, tôi đến trước Phật sám hối.

Từ bây giờ khi khoe gia đình mình giàu nhất nhì ở ngoài, tôi sẽ không thấy áy náy nữa.

"A Dật, từ nay về sau ở trường chăm sóc Tiểu Hi thật tốt, không được bắt nạt người khác, chăm sóc Tiểu Hi thật tốt."

Tôi thích câu này, và tôi lặp lại.

"Vâng."

Điều này có nghĩa là kẻ bắt nạt học đường đã trở thành anh trai của tôi, woohu, thật tuyệt.

Cuối cùng, tôi đã trở lại trường học với Lãnh Dật.

"Lãnh Dật, anh vừa rồi ở bên ngoài nói cái gì?"

"Bí mật."

"Tôi không thể biết sao? Tôi không phải là người mình sao?"

Lãnh Dật hơi nhếch môi, khóe miệng phù phiếm thâm ý nói: "Em là người của anh, nhưng anh sẽ không nói cho em biết."

"Hừm, đồ keo kiệt."

Giận quá, tối nay mặc đồ ếch vào, lôi hắn ra sau cửa đánh cho tơi bời.

11.

Khi tôi trở lại ký túc xá, tôi nhận được một cuộc gọi thoại từ người dì xinh đẹp và tôi đã kết nối.

"Tiểu Hi, con muốn biết nguyên nhân sao?"

Dì xinh đẹp đề cập đến việc đột ngột phủ nhận, không muốn nhận tôi là con gái.

"Là Lãnh Dật nói cái gì đó đúng không ạ?"

"Đúng vậy, hắn nói thích con."

“Phì.” Tôi không nhịn được cười, “Dì Cố, không thể nào, con với Lãnh Dật một câu cũng chưa nói.”

Người dì xinh đẹp khẽ thở dài: "Con gái, đây là lần đầu tiên nó nói thích một cô gái."

"Hắn cũng cầu xin cha mẹ con cho hắn một cơ hội, cha mẹ con cũng đồng ý rồi, cho nên chúng ta chỉ đành đình chỉ lễ nhận nuôi."

Nhưng tôi thực sự không tin: "Dì Cố, cái này......"

Tôi thà tin rằng tôi có thể đánh bại Lỗ Trí Thâm* bằng một cú đấm, Võ Tòng* bằng hai cú đấm và Lâm Xung* bằng ba cú đấm.

(*) Những nhân vật giỏi võ trong Thuỷ hử

"Tiểu Hi, dì biết trong trường có nói rằng A Dật hung dữ và thích đánh nhau, nhưng nó sẽ không đánh nhau mà không có lý do, và nó sẽ không làm bất cứ điều gì với những người không liên quan."

Cái này thật sự rất khó để đánh giá.

"A Dật có một cuốn sổ nhỏ. Nó viết tên và lý do của những người nó đánh. Dì đã đọc nó. Dì nghĩ những người đó nên bị đánh."

"Sau khi kết hôn, dì cũng không phải là người không biết phân biệt phải trái, dì sẽ không thiên vị chỉ bởi vì nó là con trai của dì."

"Con hiểu rồi, dì Cố."

Tôi biết hai lí do về việc Lãnh Dật đánh người.

Một là vì người đó ngược đãi động vật nhỏ, Lãnh Dật nhìn thấy liền đánh hắn một trận.

Còn có một chuyện là có người chụp ảnh nữ sinh xung quanh sân chơi, chỉ chụp ngực và chân, bởi vì không chụp đầu và vùng kín nên thể làm gì đến họ, chính là Lãnh Dật đã đánh người để đe dọa anh ta xóa chúng và không cho phép họ chụp bất kỳ bức ảnh nào nữa.

Tôi vừa cúp điện thoại, bạn cùng phòng của tôi đã quay lại.

Tôi nắm lấy tay bạn cùng phòng A: “Trùm trường thích tớ.”

"Cậu có bị bệnh không?"

Tôi lại nhìn bạn cùng phòng B: "Không, anh ấy rất thích tớ."

"Không phải chứ, cậu thật sự bệnh à?"

Bạn thấy đấy, khi tôi nói điều này, sẽ không ai tin điều đó.

Không sao, tôi vẫn còn một tài khoản phụ khác, tôi sẽ dùng nó để tìm hiểu tình hình.

12

Khi đến giờ, tôi lại ra ngoài trong bộ trang phục hình con ếch xanh.

Nhiệm vụ chính không phải là bán đàn con nên tôi đã chỉ mang theo một ít.

Thông thường khi tôi đến nơi, Lãnh Dật đã ngồi bên đài phun nước.

Nhưng lần này một con gấu trúc khổng lồ đi đến bên cạnh tôi, và bộ đồ này rất hợp với anh ấy.

Dáng người này, chậc chậc, khi mặc quần áo hẳn sẽ rất gầy, nhưng nếu cởi quần áo ra chắc chắn là rất có thịt a.

Bạn biết đấy, tôi có rất nhiều nghiên cứu về dáng người của đàn ông và tôi thường không hề đoán sai chúng.

Tôi đến gần anh ta và nói, "Ngày đầu tiên của anh tại quầy hàng à?"

"Phải."

"Tại sao anh muốn làm nó?"

"Trải nghiệm cảm giác."

Tôi luôn cảm thấy hắn còn có điều muốn nói, cho nên vươn tay vỗ vai hắn, nhưng cũng không với tới, thôi đi.

Con gấu trúc khổng lồ dường như đã đoán được ý định của tôi và tự ngồi xổm xuống.

Con hàng này còn khá ngọt ngào.

Tôi vỗ vai anh: “Đừng lo, chỉ cần nhanh nhẹn là được”.

"Anh phải uốn éo để thu hút mọi người, đi theo tôi."

"Một hai ba bốn, trái ba vòng, phải ba vòng."

"Hai hai ba bốn, chắp tay xoay người."

"Ba hai ba bốn, bước tới lắc chân."

Con gấu trúc khổng lồ khiêu vũ với tôi một cách ngu ngốc.

Sự kết hợp giữa ếch và gấu trúc đã thu hút nhiều người và một số người đã quay video.

Đột nhiên, anh vô tình vỗ vào đầu gấu trúc, và chiếc mũ trùm đầu rơi ra.

"Lãnh Dật?"

Lãnh Dật giả vờ bình tĩnh và nhặt mũ đội đầu lên.

Mọi người tới giúp, tôi xấu hổ thay anh ta.

May mắn thay, nó không phải của tôi, nếu không tôi nhất định xấu hổ chết, có vẻ như anh cần phải đội thêm một con cá đầu xanh vào.

Tôi an ủi: “Không sao đâu, anh đẹp trai như vậy, đội mũ gấu trúc thật lãng phí.”

Lãnh Dật trong mắt tràn đầy chờ đợi nhìn ta: "Em thật sự nghĩ như vậy?"

"Phải."

Tôi nhìn hắn. Khuôn mặt của Lãnh Dật "đột nhiên" đỏ bừng.

"Cám ơn Hi Hi, anh đi trước một chút."

Trùm trường vẫn còn là một cậu thanh niên bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong đáng yêu nha, da mặt thật mỏng.

Khi quay lại lần nữa, Lãnh Dật đã ngồi ở chỗ cũ.

Anh cởi bỏ bộ đồ gấu trúc của mình và mặc lại bộ quần áo bình thường, với đôi mắt cụp xuống, lộ ra một khuôn mặt hoàn hảo.

Anh ấy thực sự rất đẹp trai.

Nghĩ đến khung cảnh tôi nhìn thấy khi anh ấy say rượu ngày hôm đó, tôi thực sự nhớ vẻ đẹp trai ấy, và tôi thích nó.

13

Tôi đi tới trước mặt Lãnh Dật: "Người anh thích là ai?"

" Ồôooo ~" những người bên cạnh Lãnh Dật la ó.

A, đây là, không phải mấy anh đẹp trai lần trước à.

Lãnh Dật hai tay chống đỡ thân thể, ngẩng đầu nhìn tôi, khẽ cười nói: "Em."

“Tôi không tin.”

Thằng nhãi này sẽ không nói rằng nó thích tất cả mọi người chứ?

Lúc này, Lãnh Dật từ phía sau lấy ra một bó hoa hồng phấn đưa cho tôi: “Trên đường anh thấy có người bán, anh thấy rất hợp với em.”

Tôi nhận lấy bó hoa, tôi thích nhất là hoa hồng:

"Cảm ơn, tôi chuyển tiền cho anh được không?"

Lãnh Dật nhướng mắt liếc ta một cái, sau đó thận trọng nói: "Anh không cần tiền, em còn chưa trả lời vấn đề kia."

"Cái gì?"

"Sao em không ôm anh? Chỉ ôm họ thôi, còn anh thì không?"

Nếu anh muốn ôm, chỉ cần nói ra nha.

Tôi chủ động ôm Lãnh Dật.

Woohoo, trang phục con ếch xanh này không hề rẻ.

"Anh nói thích tôi, vậy liền cho tôi xem cơ bụng, nếu không tôi sẽ không tin."

Lãnh Dật giật giật góc áo: "Có người."

"Bọn họ là huynh đệ của anh, không phải người ngoài."

Bạn bè của anh ấy la ó, "Đúng vậy, chúng tôi không phải là người ngoài."

"Nhìn đi, đại ca còn không cho cô ấy xem, cô ấy sẽ ra ngoài xem."

"Quên đi, tôi ở ký túc xá bình thường xem rất nhiều."

Mắt tôi lập tức sáng lên, buột miệng nói: “Em cũng muốn đến thăm ký túc xá của anh.”

Lời vừa nói ra, tôi đã bịt miệng lại: “Không, không, tôi nói sai rồi, tôi đi trước đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play