Triệu Hiểu Hào sững sờ trong giây phút, ngay sau đó lại như được tắm trong nắng xuân. Hắn không biết gương mặt của bản thân đã cười ngốc nghếch thế nào. Gương mặt của hắn vốn đã điển trai nay lại cười đến là dịu dàng, đến là nhu tình khiến Tô Văn cũng có chút rung động. Nhưng cũng chỉ là rung cảm của người mê cái đẹp mà thôi.
"Anh ăn rồi!". Triệu Hiểu Hào như không muốn cậu lo lắng mà đáp lại.
Nhưng cái bụng phản chủ lại không để yên mà reo lên vui mừng.
"Ọcc...Ọccc...Ọcccc"
Thấy Triệu Hiểu Hào tuy mặt không làm ra biểu cảm gì nhưng hai cái tai kia lại đỏ ửng. Con người này cái gì cũng đều là giả dạng một bộ hoàn hảo thế nhưng lại luôn bị phản bởi chính bản thân. Tô Văn cười thầm. Triệu Hiểu Hào thấy ý cười trong mắt Triệu Hiểu Văn liền ngượng ngùng chữa thẹn:
"Thực ra mới ăn được một chút, em không cần..."
Chưa nói hết câu đã nghe Triệu Hiểu Văn đáp lại.
"Uống nhiều rượu không?"
"Cũng không nhiều lắm..."
Triệu Hiểu Hào không biết vì sao cảm thấy có lỗi lại có chút ủy khuất kì quái liền ngốc nghếch như một cái máy mà trả lời từng câu hỏi một của em trai.
Triệu Hiểu Văn cười nhạt sau đó bỏ đi.
Triệu Hiểu Hào thấy thế liền nhìn theo cậu, trong lòng có chút tiếc nuối nhưng hắn cũng không thể nói là hắn đang tiếc cái gì. Thế rồi đến khi nhìn thấy cậu cặm cụi hâm nóng thức ăn trong nhà, đến khi cả hai người đều ngồi vào bàn, hắn vẫn có cảm giác không chân thật.
Đã bao lâu rồi, hắn mới có một bữa ăn đúng nghĩa. Thấy Triệu Hiểu Hào cứ nhìn mãi vào bát cơm không ăn, nghĩ hắn chán ghét liền nói:
"Không muốn ăn liền có thể đổ đi."
Triệu Hiểu Hào nhíu mày, dù biết rằng đứa em này của hắn vẫn luôn là bộ dạng thiếu đánh nhưng hắn vẫn không chịu được cái cách nói chuyện thuốc súng ngứa đòn này của cậu.
Vì cái gì mà khi nói chuyện với Tống Tiêu lại luôn cười nói mà khi nói chuyện với hắn thì luôn là bộ dáng không kiên nhẫn như vậy. Tuy có chút bực bội nhưng Triệu Hiểu Hào nghĩ bố cục này cũng là do hắn gây ra nên giọng nói nhẹ nhàng không ít nhưng vẫn là nghe ra được chút khó chịu:
"Chỉ là không nghĩ em lại biết nấu ăn!"
Triệu Hiểu Hào lại như muốn bổ sung cho câu nói tiếp theo của mình, nghĩ nếu như có không ngon cũng sẽ động viên một chút. Ai ngờ khi gắp thử món cá kho dưa lên miệng, hắn thấy được hương vị quen thuộc nhưng lại không nhớ là xuất hiện ở đâu. Thịt cá chín tới vừa mềm vừa dai, vị ngọt thanh của cá thấm đều trên đầu lưỡi kí©h thí©ɧ vị giác của hắn. Triệu Hiểu Hào liền không keo kiệt mà khen:
"Ngon lắm! Không ngờ tay nghề của em lại tốt như vậy!"
Nghe được Triệu Hiểu Hào khen mình, Triệu Hiểu Văn liền ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm nhưng cái cần cổ trắng nõn đang nhiễm một tầng ửng hồng bán đứng chủ nhân của nó. Cậu liền mấp máy môi nói nhỏ nhưng đủ để hai người đều nghe thấy:
"Là do anh trước đây không để ý mà thôi!"
Chỉ là một câu nói bâng quơ để giải tỏa không khí ngượng ngùng nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý. Triệu Hiểu Hào vốn quan sát từng cử chỉ của em trai, bộ dáng ngoan ngoãn ngượng ngùng của cậu mà cảm thấy thật đáng yêu, đương đưa tay ra xoa chỏm đầu xù nhỏ của em trai lại nghe được cậu nói như vậy, cánh tay đưa ra giữa không trung kia khựng lại ngay sau đó liền nhân lúc cậu không để ý mà thu về. Cùng lúc đó trái tim hắn như bị ai đó bóp chặt khiến hắn hô hấp khó khắn.
Đúng vậy, rất lâu về trước có một đoạn thời gian Triệu Hiểu Văn thường xuống bếp nấu ăn rồi mong chờ hắn có thể nếm thử dù một chút. Cậu nhóc đó vụng về lấy lòng hắn nhưng Triệu Hiểu Hào lại như một tên khốn đánh tan mộng tưởng đó. Chính hắn, chính hắn là người đã khiến một đứa nhỏ ngoan ngoãn biến thành bộ dáng mà hắn ghét, giờ hắn lại còn trách đứa nhỏ. Triệu Hiểu Hào mày thực sự là một tên khốn.
Triệu Hiểu Văn thấy hắn im lặng liền có chút tò mò mà ngẩng đầu thì bàng hoàng nhận thấy ánh mắt tức giận, đau đớn, cô đơn, tự trách của Triệu Hiểu Hào. Cậu bối rối liền điên cuồng gõ gõ hệ thống:
"Thái Thái! Ánh mắt của Triệu Hiểu Hào khiến tôi có chút sợ!"
"Kí chủ tôi là 2906!"
"Không quan trọng, cậu mau giải thích cho tôi biết tình huống hiện tại là như thế nào?"
"Số liệu cho thấy nam chính không có gì bất ổn! Nhưng mà tôi cứ thấy nó sao sao á!"
Sao...sao...sao trên trời á. Có quỷ mới biết Triệu Hiểu Hào đang nghĩ cái gì.
Đúng là không thể tin tưởng cái hệ thống lừa đảo này rồi. Ngay từ đầu xuất hiện đã thấy có bug.
"Xin lỗi! Sau này sẽ chú ý hơn."
Tô Văn có chút bất ngờ dường như ngay lập tức ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mắt. Có phải hắn ta cũng là tân thủ giống cậu đúng không? Làm sao mà OOC quá đáng vậy. Nhưng mà...suy nghĩ lại một chút,...Giống như thông suốt điều gì Tô Văn bình tĩnh phân tích lại tình hình.
Từ khi Tô Văn xuyên đến đây cậu đã từ từ thay đổi thói quen sinh hoạt của nguyên chủ, dần dần cũng không gây rắc rối cho Triệu Hiểu Hào thế nhưng bình thường hai người cũng đâu có tiếp xúc quá thân mật, thậm chí nói chuyện cũng là con số 0. Thực sự Tô Văn không thể hiểu nổi biến chuyển nhanh như thế này.
Tô Văn trước giờ luôn cho rằng bản thân có thể nắm bắt được tâm lí con người một cách rất tốt, tuy rằng thái độ tự trách cùng lời xin lỗi kia của Triệu Hiểu Hào giúp nhiệm vụ tăng hảo cảm cùng tẩy trắng nhân vật phần nào được giải quyết, thế nhưng cậu vẫn có chút khó chịu. Cái cậu khó chịu ở đây chính là cảm giác không nắm bắt được, không kiểm soát được những thứ mà cậu cho là nằm trong tính toán của bản thân.
Rốt cuộc Tô Văn cũng nhận ra bản thân đang quá coi thường thế giới này. Nếu vẫn đem tâm lí coi những người trong đây là một trí tuệ AI thì chắc chắn việc mà Tô Văn không kiểm soát được sau này sẽ xuất hiện càng nhiều. Bình tĩnh phân tích những nhân vật cần soát hảo cảm, chỉ cần tạo được hảo cảm ở mức an toàn thì kết cục của nguyên chủ sẽ thay đổi.
Tống Tiêu, Triệu Hiểu Hào, Sở Đằng Thịnh. Ba người này đúng là một đống rắc rối mà.
Thấy thái độ của Hiểu Văn như vậy Triệu Hiểu Hào lại có chút đau, hai người cứ giữ không khí kì quái như vậy cho đến tận tuần sau.
Triệu Hiểu Văn bước xuống lầu, đêm qua cậu ngủ khá là ngon. Mơ mơ màng màng ngồi trên sofa một lúc. Tuy vẫn muốn ngủ thêm nhưng cậu là một người khá quy củ, chỉ là đến đây có chút chưa quen cuộc sống buông thả này cho lắm.
Cậu ôm gối ngồi gật gù không để ý có người đang bước đến gần. Triệu Hiểu Hào ngạc nhiên khi lần đầu tiên thấy em trai dậy sớm như vậy. Hắn thả nhẹ bước chân, chậm chậm ngồi cạnh tránh làm cậu thức giấc.
Một gương mặt non nớt hiện ra, dáng vẻ cà lơ cà phất thường ngày cũng không còn mà thay vào đó là một bộ ngoan ngoan, nhu hoà, đáng yêu hết mức. Triệu Hiểu Hào cư nhiên nhận ra hắn từ trước tới nay không có để ý thì ra em trai hắn khi không làm loạn lại là bộ dáng như vậy.
Hắn đưa tay vén vài sợi tóc ngang ngạnh, cứng đầu chổng ngược trên đầu cậu lại vô tình khiến cậu mất giấc. Triệu Hiểu Văn có chút khó chịu mà ưm một tiếng. Giọng nói ngái ngủ, khàn nhẹ lại đặc biệt quyến rũ. Triệu Hiểu Hào khựng lại, ánh mắt có chút phức tạp nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn như thiên sứ ấy.
Triệu Hiểu Hào nghĩ vẫn là nên bế cậu về phòng, nhìn cậu kiểu gì vẫn không thể tỉnh. ngay được. Triệu Hiểu Hào có chút sủng nịch mà cười. Ngốc thế này vẫn nên là để cậu ở bên cạnh mà trông nom. Đương cúi đầu định bế cậu lên thì đúng lúc này một âm thanh khó chịu ngoài cửa vang lên.
"Hiểu Văn! Tôi đến rồi đây!"