Vừa xuống đến nhà, cảnh đẹp ý vui liền đập vào mắt, hai nhân vật chính đang nói chuyện,... có vẻ rất hợp. Nghe thấy tiếng bước chân, cả Triệu Hiểu Hào và Tống Tiêu quay ra nhìn, tất nhiên Triệu Hiểu Hào là một gương mặt thối muốn chết, chỉ có Tống Tiêu là vui vẻ hô lớn:
“Hiểu Văn! Cậu đây rồi!”
Đúng là mặt trời nhỏ có khác đi đến đâu tỏa nắng đến đó. Khác với gương mặt góc cạnh tràn đầy tính xâm lược của Triệu Hiểu Hào, gương mặt của Tống Tiêu lại tuấn tú, điển trai giống mấy diễn viên mới nổi, tràn đầy hơi thở thanh xuân, là hình tượng học bá giáo thảo trong lòng của mấy cô gái mới lớn. Nhắc đến đẹp, cậu cũng không thấy Triệu Hiểu Văn và Triệu Hiểu Hào có chút nào giống để mà gọi là anh em. Chả lẽ Triệu Hiểu Quân bị người khác đổ vỏ?
Dù sao trước kia cậu cũng là một đại lão trong giới giải trí, tính cách ăn chơi trác táng như Triệu Hiểu Văn đối với Tô Văn lại khiến cậu thoải mái không ít.
“Chờ tôi lâu không! Nay thiếu gia đây sẽ giúp cậu xả giận!”
Triệu Hiểu Hào nói chuyện lại chẳng bao giờ để ý đến sắc mặt của anh trai.
“Triệu Hiểu Văn! Em ăn nói cho cẩn thận!”
“Anh quản được tôi chắc?”
“Em!”
Tống Tiêu không ngờ chỉ vì một câu nói mà hai anh em nhà này lại gay gắt như vậy, thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Tống Tiêu liền lên tiếng:
“Haha! Cậu nói gì vậy, không phải là cùng cậu đi học nhóm sao! Nếu như đã chuẩn bị xong thì đi thôi!”
Sau đó Tống Tiêu xin phép Triệu Hiểu Hào rồi lôi Triệu Hiểu Văn ra ngoài tránh cho hai anh em lại khắc khẩu.
Triệu Hiểu Hào thấy Tống Tiêu đi ra ngoài, liền có chút vội vàng, hắn muốn đứng lên ngăn cản nhưng lại không có lí do, lời sắp nói lại nuốt vào trong bụng.
Lại là hẹn khi khác vậy. Triệu Hiểu Hào có chút tiếc nuối.
“Cậu cần gì phải để cho hắn ta mặt mũi, cứ để cho tôi, tôi mới không sợ anh ta!”
Nhìn gương mặt hậm hực bừng bừng khí thế, cái miệng nhỏ không ngừng mắng nhiếc người anh trai kia, Tống Tiêu cảm thấy có chút buồn cười.
Triệu Hiểu Văn nói tiếp:
“Nếu không phải là vì cậu, tôi đã...”
“Đã làm sao?”
Triệu Hiểu Văn nghe thấy tiếng cười khẽ, liền quay sang nhìn thấy Tống Tiêu đang cười mình, liền có chút tức giận.
“Tống Tiêu! Cậu là bạn tôi đấy!”
“Rồi! Rồi! Đã biết, tập trung lái xe đi!”. Đáng yêu thật đấy!
Bước vào quán cà phê, hai người Tống Tiêu và Triệu Hiểu Văn liền chọn một chỗ tương đối kín đáo để có không gian yên tĩnh nhất có thể. Triệu Hiểu Văn có tiền liền muốn vào phòng VIP nhưng lại bị Tống Tiêu trách cứ tiêu xài linh tinh nên cũng chiều theo ý y.
Cũng không phải là học thực sự chỉ là Triệu Hiểu Văn vài hôm trước nghe lén được mẹ của Tống Tiêu thiếu tiền đi viện, mà nếu cậu giúp trực tiếp y cũng sẽ không nhận nên đành giả vờ thuê y làm gia sư mà thôi. Nguyên chủ thật ra cũng không nỗi khốn nạn như trong truyện.
Đang ngẫm ngẫm thì thấy một cốc nước gừng ấm đặt trước mặt, cậu có chút khó hiểu, sau đó nghe được lời giải thích:
“Uống cái này vào đi! Đêm qua cậu lại đi uống rượu ở đâu?”
Triệu Hiểu Văn cười cười không nói, Tống Tiêu quả là tinh tế, bảo sao công chính lại động tâm, thuần O như cậu còn cảm thấy rung rinh nữa là.
Nghĩ về khoảng thời gian trước, Tống Tiêu không kìm được lại muốn nhiều lời một chút:
“Hiểu Văn! Cậu... vẫn là nên ít qua lại với cái đám hỗn đản đó đi.”
“….Sao? Đến cậu cũng muốn thay anh trai dạy tôi sao?”
“Tôi không có ý đó!”. Tống Tiêu vội vàng giải thích.
Nhìn gương mặt hoảng hốt ấy, Triệu Hiểu Văn lại nổi ý trêu đùa:
“Haha! Đùa cậu thôi!”
Triệu Hiểu Văn không muốn đáp lại câu kia của Tống Tiêu liền nói
“Tôi lại không biết cảm ơn cốc trà gừng này như thế nào đây? Hửmmm???”
Vừa nói, Triệu Hiểu Văn liền dí mặt của mình gần với mặt của Tống Tiêu, bàn tay lại không yên phận mà đưa lên nắm nhẹ lấy chiếc cằm kia, lời cuối còn cố tình kéo dài khiến cho không khí lúc này không khỏi ái muội.
Tống Tiêu hoảng loạn hơi tránh đi gương mặt quá mức xinh đẹp kia của Triệu Hiểu Văn, trống ngực y vẫn đập liên hồi, qua một lúc lâu vẫn chưa hồi thần, cũng không nói được lời nào, cứ thế ngây ngốc khiến Triệu Hiểu Văn có chút buồn cười. Y tự nhận mình là người sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào tình huống ngượng ngùng, ấy vậy mà chỉ vì một vài câu nói của cậu.
Triệu Hiểu Văn vẫn tiếp tục cợt nhả:
“Haha nhìn cậu kìa! Có phải là say đắm sắc đẹp này của tôi rồi đúng không?”
“Mới không phải!”. Tống Tiêu ngượng ngùng đáp lại.
“Không trêu cậu nữa, không phải là dạy tôi học bài sao?”
Tuy sau đó Triệu Hiểu Văn thực sự nghiêm túc học bài, nhưng lại đến lượt Tống Tiêu không tập trung. Trong đầu y vẫn là gương mặt nhỏ nhắn ấy, đôi mắt lấp lánh sáng như sao, tràn ngập tình ý mà nhìn mình, nụ cười ấy gợi lại cho y nhớ đến lúc thuở nhỏ. Giá như cậu ấy có thể vui vẻ như này thì tốt biết mấy...Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tống Tiêu liền ảm đạm đi không ít.
Triệu Hiểu Văn chán ngấy việc học hành, liền đề nghị nghỉ ngơi một chút, cậu lôi điện thoại ra nhắn gì đó. Sau đó nằm bò ra mặt bàn mà lười biếng. Tống Tiêu một lần nữa bị Triệu Hiểu Văn làm cho mất hồn. Vài sợi tóc rối tùy ý lòa xòa trước đôi mắt của cậu, một nửa góc nghiêng của gương mặt lộ ra, lông mi cong dài, đôi mắt linh động, đôi môi...
Tống Tiêu có chút bối rối, y không dám nhìn nữa, y cảm thấy Triệu Hiểu Văn là người rất đẹp, là người đẹp nhất mà y từng gặp. Dằn cảm giác muốn đưa tay chạm vào gương mặt của cậu, y lên tiếng muốn xua tan đi cảm giác lạ trong lòng:
“Hiểu Văn! Cậu rất ghét Hiểu Hào tiền bối sao?”
“Mới gặp lần đầu mà đã gọi là Hiểu Hào rồi sao?”
“Cậu đừng hiểu nhầm là trước đó trường chúng ta có đề án xây dựng thêm cơ sở, tôi là người đại diện trường tiếp tiền bối nên có làm quen đôi chút.”
Tống Tiêu vội vàng giải thích, cũng không biết vì sao y lại như thế chỉ là rất muốn nói rõ mối quan hệ với Triệu Hiểu Hào.
“Đừng nhắc tới tên anh ta!”
Tống Tiêu thầm nhỏ giọng xin lỗi, không gian lại rơi vào trầm lắng, y quay mặt ra ngoài cửa, tâm tình không biết vì sao có chút vui khi nghe cậu chất vấn. Một lúc lâu sau lâu đến nỗi khi nghe Hiểu Văn buông nhẹ một câu không đầu không cuối khiến y phải nghĩ một lúc mới biết là cậu đang trả lời mình:
“Cũng không phải là ghét! Chỉ là...”
Tống Tiêu ngạc nhiên quay lại muốn nghe cậu nói tiếp thì nhận ra, Triệu Hiểu Văn đã nhắm mắt lại, gương mặt ngả ngớn lúc đầu cũng không còn, chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh. Ngoan ngoãn nằm đó giống như một đứa trẻ sau khi cãi nhau với người lớn, buồn bực tìm một chỗ giận dỗi rồi sau đó lại ngủ quên mất.
Tống Tiêu khẽ gọi nhưng không thấy cậu phản ứng liền cứ như vậy mà nhìn cậu suốt cả buổi. Có lẽ cậu ấy cũng không như vẻ bề ngoài, có lẽ cái thái độ bất cần ấy cũng chỉ là để che giấu mà thôi, có lẽ... Lần đầu tiên Tống Tiêu phát hiện từ trước đến nay đều là y tự cho rằng mình hiểu Triệu Hiểu Văn nhất, nhưng cuối cùng lại chẳng biết gì cả. Có lẽ kể từ khi hai người không còn liên lạc trong đoạn thời gian ấy. Cả cậu và y đều có một đoạn thời gian không muốn nhớ lại. Tống Tiêu biết, có thể Triệu Hiểu Văn cũng biết, nhưng cả hai ăn ý không hỏi cũng không nhắc đến.
Không biết tại sao Tống Tiêu lại giải thích mối quan hệ của y với Triệu Hiệu Hào, sau đó lại còn xin lỗi cậu. Triệu Hiểu Văn có chút mờ mịt, không phải đoạn gặp nhau ở trường đó là hai người đã nhớ ra mình từng quen biết sao. Sau đó không phải là khi nghe nguyên chủ nói như thế liền tìm cách nói giúp, Triệu Hiểu Văn tức giận gây xích mích.
Là cậu có bug hay cốt truyện có bug vì để Tống Tiêu có thêm thiện cảm với Triệu Hiểu Hào, Tô Văn liền buông một câu không rõ ý tứ để Tống Tiêu tự mình đoán, sau đó liền chợp mắt một chút, cậu muốn điểm qua vài chi tiết quan trọng sắp tới, nhằm đảm bảo không xảy ra việc ngoài ý muốn.
“Hệ thống có phải chỉ cần kết cục không thay đổi, còn lại những tuyến phụ khác thay đổi hay không cũng không ảnh hưởng đúng chứ?”
“Không hoàn toàn, chỉ cần những thứ nhỏ thay đổi cũng có thể dẫn đến sụp đổ, tuy nhiên nếu xuất hiện vấn đề kể trên, hệ thống sẽ đưa ra cảnh báo để nhắc nhở kí chủ! Hiện tại số liệu mà hệ thống cập nhật được vẫn bình thường.”
Đợi đến lúc cậu tỉnh dậy cũng đã xế chiều, vậy mà cậu thực sự ngủ đến chiều, chắc là do trong người vẫn còn hơi men. Nằm mãi một tư thế khiến Triệu Hiểu Văn có chút đau người, nhẹ vươn vai lại thấy một chiếc áo khoác rơi xuống. Nhặt lên không biết cậu nghĩ gì mà ngây ra một lúc, lại từ xa nghe được Tống Tiêu chạy đến hỏi:
“Tỉnh rồi sao?”
“Ừm!”
Vì mới ngủ dậy mà giọng cậu có vẻ mềm hơn bình thường, nghe như đang làm nũng vậy, cái tay nhận lại áo của Tống Tiêu có chút khựng lại, rất nhanh sau đó liền đưa tay ý muốn xoa đầu cậu, nhưng lại bị Triệu Hiểu Văn tránh né, Tống Tiêu có chút thất vọng, nhưng sau đó lại nghe cậu hỏi:
“Sao không gọi tôi dậy?”
“Thấy cậu ngủ say quá, tôi không dám gọi!”
Triệu Hiểu Văn ngại đến nỗi tai cũng đỏ, liền tìm cớ:
“Tôi đưa cậu về! Muộn rồi!”
“Ừm!”
Tống Tiêu sủng nịch cười đáp.
Nhận ra giọng cười thầm, Triệu Hiểu Văn liền buông một câu:
“Cậu còn cười, tôi sẽ để cậu ở đây tự bắt xe mà về!”
Nói xong liền chạy nhanh ra khỏi quán cà phê, không thèm nhìn lại.
Thấy Hiểu Văn chạy nhanh như vậy, khóe miệng của y không tự chủ được lại càng kéo cao hơn. Giống thỏ con.
Cả dọc đường, Tống Tiêu cũng không thấy Triệu Hiểu Văn nói câu. Đến lúc y xuống, Tống Tiêu liền gọi với lại:
“Trông lúc ngủ cậu đáng yêu lắm!”
Triệu Hiểu Văn ngạc nhiên mở to mắt nhìn, sau đó chỉ nói được vài từ:“Cậu!...Cậu!...Hừ” rồi phóng xe đi mất. Mới không biết lúc này Tô Văn lại cảm thán với hệ thống: “Y cũng thật biết trả thù!”. Tuy nói vậy, nhưng trong giây phút ấy, cậu cảm nhận được một chút quen thuộc dâng lên ở trong lòng. Tô Văn nghĩ có lẽ là do cảm xúc mà thân thể cậu chiếm giữ tạo nên.
Dù sao Triệu Hiểu Văn cũng chỉ là một thằng nhóc mới lớn biết yêu, có chút biệt nữu. Bị người thương trêu chọc cũng không tránh khỏi một chút phấn khích cùng ngại ngùng.
Tống Tiêu đợi cho chiếc xe kia chỉ còn là một điểm đen trên đường mới cúi đầu nhìn vào chiếc ảnh mà y chụp được lúc chiều nay. Tống Tiêu rũ mắt, ý cười trong mắt càng nồng đậm.
Trong ảnh là một người con trai ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi mi dài rủ bóng như cánh bướm, đôi môi căng mọng, hồng hồng, vài lọn tóc tinh nghịch chổng ngược lên, ánh nắng chiều chiếu nhẹ lên gương mặt ấy khiến cho cậu giống như phát sáng.
Rất đẹp.
Dáng vẻ ngoan ngoãn nằm ngủ thật khiến người khác phạm quy. Nhớ lại cảm giác khi chạm vào gương mặt mềm mịn ấy, Tống Tiêu bất giác thấy tim mình đập có chút nhanh, y vân vê đầu ngón tay, sau một lúc lâu mới bước vào nhà.