Tống Tiêu vội vã đến mức làm rơi cả đồ ở trên tay. Chưa kịp suy nghĩ, tay vội vàng bấm chuông bên giường, rồi dồn dập hỏi người nằm trên giường.  
“Văn Văn, có thấy khó chịu ở chỗ nào không em? Có đau ở chỗ nào không?Nói anh nghe.” 
Tống Tiêu run giọng, đôi tay áp nhẹ lên má nhưng lại bị Triệu Hiểu Văn né tránh.  
Niềm vui mừng rỡ đến quá nhanh thì sóng gió sau đó sẽ đến càng dữ dội. Tống Tiêu có chút sững sờ, ánh mắt lộ rõ sự mất mát, buồn bã có, chua xót có, rõ ràng đau đớn vẫn là khiến y có chút khó lòng chịu được, đôi mắt đã đỏ hoe. Nhận ra mình có phần đáng sợ, y liền kiềm chế, nhìn người yêu đang dùng ánh mắt dò xét, nằm trên giường quan sát mình. 
Tống Tiêu dễ dàng nhận ra ánh mắt không một chút quen biết, như thể hai người là lần đầu gặp mặt vậy. Đôi mắt không chứa một chút tạp chất, không vui mừng mà ngược lại còn có chút e sợ.  
Tống Tiêu lo lắng, không biết Tống Hải đã nói gì đó với Triệu Hiểu Văn nên giờ cậu mới phản ứng như vậy. Sự bồn chồn, nóng nảy trong lòng y đã sắp chạm đến giới hạn. 
Y đã phải kiên nhẫn chờ đợi bao lâu, cuối cùng chỉ nhận lại được sự sợ hãi, xa cách. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play