“Lúc đó, chỉ huy của tôi đã ra tay ngăn chặn hành vi trái pháp luật của cô ta nên đã bị cô ta đánh gấy một chân".

“Bây giờ cô ta vẫn còn là người của cục chiến tranh sao?”

Nghe được những "chiến công hiển hách" của Hàn Linh, Tê Thiên Minh không khỏi có chút hoảng hốt.

“Sau lần đó, nhà họ Hàn đã bỏ ra rất nhiều tiền để ngăn cản chuyện cô ta bị đưa ra tòa án quân sự, nhưng 

cô ta đã bị cục chiến tranh trục xuất rồi".

“Ngay cả cục chiến tranh cũng không thể khống chế được cô ta, nhà họ Hàn đã hoàn toàn thất vọng với cô ta, liền tuyên bố không để ý đến chuyện của Hàn Linh nữa, để cô ta tự sinh tự diệt".

Viên Chấn Hoa lắc đầu, khó hiểu nói: “Nghe nói cô ta đã đi tha hương, thoát ly gia tộc để phát triển sự nghiệp

riêng, sao lại xuất hiện ở Giang Châu?”

"Lời anh nói nghe đáng sợ đến mức khiến cho bắp. chân tôi bị chuột rút rồi đây này!"

Vương Mãn Kim xoa xoa đùi, nét mặt lộ ra vẻ khẩn trương.

Anh ta là một thương nhân, trước đây làm gì đã gặp qua chuyện như vậy đâu!

"Nữ trung hào kiệt, đúng là tấm gương để chúng ta noi theo!"

Long Hiểu Hạ tỏ ra kính sợ khi nhìn thấy Hàn Linh đi về phía mình.

"Người phụ nữ này hỉ nộ vô thường, không vừa ý liền ra tay, các người tuyệt đối đừng gây sự với cô ta!"

Viên Chấn Hoa nghiêm túc cảnh báo, sau đó đứng dậy trước, mỉm cười vẫy tay chào Hàn Linh từ xa.

Vương Mãn Kim, Tê Thiên Minh, Long Hiểu Hạ cũng nhanh chóng đứng dậy, cung kính chờ đợi Hàn Linh đến.

Giang Vũ chỉ liếc nhìn cô ta một cái, không để ý đến cô ta, quay lưng lại tiếp tục uống trà, không hề cảm thấy căng thẳng như những người khác, anh chưa từng cảm thấy lo lắng trước bất kỳ ai.

Trong thư phòng của biệt thự!

Khoảnh khắc Hàn Linh xuất hiện, Kỷ Tuyết Tình căng thẳng siết chặt nắm tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

"Giang Vũ cũng quá kiêu ngạo rồi!"

“Cho dù Hàn Linh không có hung danh thì cô ta cũng là con gái nhà họ Hàn, Giang Vũ tỏ ra kiêu ngạo trước mặt cô ta như vậy là tự mình chuốc lấy rắc rối".

Ông Đổng nheo mắt cười lạnh nói: "Chắc chắn là trước đó Giang Vũ đã dựa vào thanh danh của con để hù dọa đám người Vương Mãn Kim".

“Nhưng nếu như nó dám lợi dụng thanh danh của con để khua môi múa mép trước mặt Hàn Linh thì nó nhất định sẽ có kết cục rất thảm”.

Trong viện!

“Các người chính là người mà ông Đổng hẹn tôi đến gặp sao?”  

Hàn Linh bộc phát khí thế lấn át người khác bước tới bên bàn, lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt.

"Xin chào cô Hàn, tôi là người của cục chiến tranh Giang Đông..."

'Vương Mãn Kim và những người khác ngay lập tức. chào hỏi Hàn Linh một cách cung kính.

"Cô Hàn, tôi là Long Hiểu Hạ, tôi là fan trung thành của cô, tôi rất ngưỡng mộ cô'.

Long Hiểu Hạ xun xoe lấy lòng Hàn Linh.

"Tôi đã từng nghe qua tên của các người, đều là những thanh niên ưu tú của Giang Châu".

Hàn Linh không thể hiện thái độ gì, chỉ: gật đầu, cuối cùng ánh mắt rơi vào Giang Vũ đang ngồi quay lưng ra ngoài: 'Anh ta là ai?"

“Anh Giang, mau chào cô Hàn đi!"

Nhìn thấy Giang Vũ phớt lờ Hàn Linh, Vương Mãn Kim và ba người còn lại lo lắng nhắc nhở anh.

“Một gã ăn bám cô Kỷ như anh, được gặp cô Hàn mà còn không mau đứng dậy cung kính chào hỏi người †a đi?”

Long Hiểu Hạ lập tức nhảy tới trước mặt Giang Vũ, chỉ vào mũi anh mắng ầm lên. 

Lúc trước thấy những người khác đứng về phía Giang Vũ, cô ta cảm thấy rất tức giận, bây giờ cuối cùng đã xuất hiện một người có thể trấn áp tất cả.

Giang Vũ đúng là không biết thức thời, cho nên cô ta tất nhiên phải biểu hiện tốt một chút.

"Cô Hàn!" Giang Vũ vẫn ngồi trên ghế, quay đầu thản nhiên nhìn Hàn Linh nói: "Cô chắc chắn muốn tôi chào cô chứ?"

  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play