"Anh em nhà họ Ngô, một người tông sư hậu kỳ, một cái tông sư trung kỳ, đều phải gọi tôi là đại cai"
Nhìn người trong phòng đều tôn sùng Trang Bích Đạt, Giang Vũ không nói gì: "Chỉ là một lão già tông sư trung kỳ, cũng muốn tôi bái sư, quá tự cao tự đại rồi.”
“Nhóc con, nể tình cậu tuổi trẻ không hiểu biết, tôi cho cậu thêm một cơ hội.”
Trang Bích Đạt mặt không chút thay đổi nhìn Giang Vũ: "Cậu có đồng ý bái tôi làm thầy không?”
“Xin lỗi! Bản thân tài sơ học thiển, tư chất bình thường, không xứng làm đồ đệ của ông.”
Giang Vũ không kiêu ngạo cũng không tự tỉ lắc đầu: "Cảm ơn ý tốt của ông Trang, tôi không đồng ý!”
“Cậu dám từ chối tôi?”
Ông Trang mở to hai mắt, trong mắt tinh quang lóe ra, đồng thời bộc phát ra uy áp của tông sư cường giả: "Vậy cậu nói cho tôi biết phương pháp thực chất hoá Nội Kình, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!"
“ồP
Giang Vũ hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi uy áp, anh đùa cợt nói: “Tôi không bái sư, không dạy ông phương pháp thực chất hóa Nội Kình, ông sẽ ra tay
với tôi à?”
Ngay sau đó, anh nhìn về phía Tạ Bảo Khánh: “Ông Tạ, đây là mục đích ông mời tôi đến đây sao?”
“Không có, không có, tôi tuyệt đối không có ý đó!”
Tạ Bảo Khánh vội vàng đứng dậy, không hài lòng nhìn Trang Bích Đạt: “Ông Trang, ông đang làm gì thế?”
“Cậu Giang là khách tôi mời đến, cậu ấy không muốn làm đồ đệ của ông, ông cũng không thể ra tay với cậu ấy!”
“Tôi không có ra tay với cậu ta, chỉ là khá bất mãn với kiểu hậu bối không tôn trọng tôi.”
Thấy uy áp của mình không làm Giang Vũ sợ hãi, Tráng Bích Đạt thu lại uy áp, nói với giọng điệu đầy mỉa mai: “Đừng tưởng cậu có cô Kỷ hậu thuẫn thì có thể coi thường người khác, hôm nay tôi nể mặt Tạ tổng nên không làm khó cậu nữa.”
“Vậy tôi thực sự phải cảm ơn ông rồi!”
Giang Vũ nhếch miệng cười, sau đó đứng dậy: “Ông Tạ, không cùng đường thì không cùng chí hướng, tôi xin phép cáo từ trước!”
Dứt lời, Giang Vũ lập tức quay người rời đi không chút do dự.
Bất kể Tạ Bảo Khánh tìm mình vì lý do gì, gặp phải người như Tráng Bích Đạt, Giang Vũ cũng không muốn tiếp tục ở lại.
“Cậu Giang, xin chờ chút!”
Giang Vũ vừa bước ra khỏi cửa, Tạ Bảo Khánh đã chạy theo. “Ông Tạ còn có chuyện gì sao?”
Giang Vũ thắc mắc nhìn Tạ Bảo Khánh.
“Thật sự xin lỗi, Ông Trang dù sao cũng là một cao nhân, tính tình có phần kỳ quặc, mong cậu thông cảm.”
'Tạ Bảo Khánh áy náy nhìn Giang Vũ, đưa hộp quà trong tay cho anh: “Đây là gốc linh chỉ trăm năm mà tôi đã cất giữ, mong cậu nhận lấy, coi như là lời xin lỗi của tôi.”
“Chuyện của ông Trang tôi không để tâm, ông đừng khách sáo vậy!”
Giang Vũ vội vàng xua tay: “Vô công bất hưởng lộc, tôi không thể nhận món quà quý giá như vậy.”
“Cậu Giang đừng từ chối, tôi thật lòng muốn kết bạn với cậu.”
Tạ Bảo Khánh nghiêm túc bày tỏ: “Cậu nhận cây thuốc này đi, chỉ hy vọng khi tôi gặp khó khăn, cậu Giang có thể giúp tôi một tay.”
“Được thôi! Ý tốt của ông Tạ tôi xin nhận, coi như tôi nợ ông một ơn tình.”
Trong khách sạn!
Hai anh em nhà họ Ngô và Nghiêm Phá Quân đang bối rối nhìn hai cây linh chỉ trắm năm trên bàn.
“Tạ Bảo Khánh làm trò gì vậy, tại sao ông ta lại vô duyên vô cớ tặng anh một cây linh chỉ trăm năm?”
Ngô Khai Sơn không thể kìm nén, lên tiếng hỏi Giang Vũ đang ngồi trên ghế sô-pha uống trà.