Kim Xương nghĩ ngợi rồi quay sang dặn dò: “Tất cả cứ nhìn sắc mặt của tôi hành sự”.
Lời vừa dứt, mấy chục cao thủ lập tức tản đi, đến sân vườn bên trong biệt thự để mai phục.
“Bal Ba đây là...
“Mặc dù nhà họ Kỷ không công nhận Giang Vũ, nhưng mà chúng ta vẫn phải làm rõ mối quan hệ giữa cậu ta với cô Kỷ”.
Kim xương híp mắt, nói bằng giọng điệu cẩn thận: “Nếu không cho dù chỉ có một mình cô Kỷ bảo vệ cậu ta, thì chúng ta cũng không chọc vào được”.
Rất nhanh, một hàng người bên phía Giang Vũ bước vào trong sân vườn.
“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, cậu Giang còn dám đến nhà họ Kim tôi để lấy dược liệu à!”
Kim Xương đổi một bộ mặt tươi cười, nhiệt tình bước lên chào hỏi Giang Vũ: “Tôi là Kim Xương gia chủ của nhà họ Kim, cũng chính là bố của Kim Tái An, không kịp tiếp đón, thất lễ thất lẽ!”
“Nghe danh đã lâu!”
Đưa tay không tát người mặt cười, Giang Vũ lịch sự chắp tay đáp lại: “Tại hạ Giang Vũ, mạo muội đến đây, mong lượng thứ”.
“Đến nhà là khách, mời cậu Giang vào!” Kim Xương nhiệt tình đón tiếp Giang Vũ vào trong phòng khách.
Nghiêm Phá Quân và anh em nhà họ Ngô thức thời đứng đợi bên ngoài sân của biệt thự.
Sau khi ngồi vào chỗ, vẻ mặt Giang Vũ bình tĩnh nhìn về phía Kim Tái An đang ngồi ở phía đối diện.
Sắc mặt Kim Tái An sa sầm nhìn chằm chằm Giang Vũ nhưng không hề mở miệng nói chuyện, mà chờ đợi quyết định sau cùng của bố mình.
Sau vài câu chuyện phiếm, Giang Vũ khó hiểu nhìn Kim Xương: “Tôi đã phế đi con trai thiên tài của ông, ông lại không giận chút nào sao?”
“Cậu và con trai tôi tỷ thí công bằng, cho dù nó có bị đánh chết, cũng chỉ có thể trách nó kém cỏi”.
Kim Xương đáp lại một cách vô cùng hiểu lý lẽ, cảm khái nói: “Cậu Giang không hổ là người được cô Kỷ coi trọng, lại có thể đánh thăng được ocn trai tôi”.
“Cô Kỷ đúng là có con mắt tinh đời!”
Nghe ra ý thăm dò của Kim Xương, Giang Vũ mỉm cười nói: “Ông là vì kiêng dè cô Kỷ, nên mới không dám xả giận với tôi à!”
Kim Xương cũng mỉm cười mà không đáp.
“Ông không cần lo lắng Giang Vũ thẳng thừng nói: “Cô Kỷ đã về Kim Lăng rồi, sẽ không quản chuyện của
tôi. Nhà họ Kỷ thì càng không cần phải nói, bọn họ hầu như chẳng thừa nhận mối quan hệ của tôi và cô Kỷ, thậm chí còn muốn giết tôi nữa kìa!”
Nghe vậy, hai mắt Kim Xương sáng lên, nhưng vẫn không yên tâm nói: “Nếu như lần này tỷ thí, con trai tôi đánh cậu bị thương nặng, cô Kỷ có đứng ra bảo vệ cậu không?”
“Tôi đã nói rồi, cô Kỷ và nhà họ Kỷ sẽ không quản chuyện của tôi”, Giang Vũ hơi mất kiên nhẫn đáp.
“Tiểu tử, cậu đúng là vẫn còn non lắm!”
Sau khi xác nhận lại lần nữa, vẻ mặt Kim Xương liền lạnh hẳn: “Nếu như hôm nay cậu cố ý tung hỏa mù mối quan hệ của cậu với cô Kỷ, thì tôi đúng là không dám động vào cậu”.
“Nhưng cậu lại dễ dàng nói thật ra với tôi như vậy, thì đúng là muốn tìm chết “Ba! Con đã nói rồi, nhà họ Kỷ và cô Kỷ sẽ không quản cậu ta sống hay chết”. Kim Tái An hết nhịn nổi, nghiến răng nghiến lợi rống lên: “Tên khốn này phế mất tu vi của con, còn làm con phải chịu nhục nhã trước mặt bao nhiêu người, con nhất định phải đánh chết cậu ta”.
“Lần này tôi đến đây vốn không định gây chuyện, chỉ muốn lấy gốc dược liệu mà cậu chủ Kim đã hứa giao ra”.
Giang Vũ híp mắt, giọng nói đầy hàm ý sâu sa: “Đường đường là nhà họ Kim, một trong ba đại gia tộc của thành phố Ngô, chắc sẽ không nuốt lời chứ?” ,ụ
“Hừ! NHà họ Kim tôi không phải là loại gia tộc không giữ chữ tín
Kim Xương lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc tay chỉ về hộp quà đặt trên mặt bàn: “Đây là gốc nhân sâm trăm năm tuổi, cậu có gan thì lấy đi”.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!