Giang Vũ lần này không hề nói phét, sau khi uống đan Phá Linh xong, độ cứng rắn của cơ thể và tích lũy linh lực đã được tăng lên rất nhiều. 

Lại thêm, ba ngày này vẫn luôn chiến đấu cọ xát với hai anh em nhà họ Ngô, bây giờ anh có thể chiến đấu với Kim Tái An mà không hề có chút áp lực nào. 

Nếu như Giang Vũ lại đánh với Kim Chiêm Long lần nữa, có lẽ trong vòng ba chiêu là có thể hạ gục được ông ta. 

“Ngông cuồng, xem chiêu đây!” 

Kim Tái An lạnh lùng cười, vung nắm đấm lên, chủ động tấn công về phía Giang Vũ. 

“Quá chậm!” 

Đối diện với cú đấm mạnh mẽ của Kim Tái An, Giang Vũ thi triển thân pháp, dễ dàng tránh được. 

“Cậu chứ tránh đi, đợi khi nội kình của cậu hao hết, thì đó chính là lúc cậu thảm bại!” 

Một cú đấm hụt, Kim Tái An vung cả hai nắm đấm, quyền cước như mưa tấn công tới tấp về phía Giang Vũ. 

Từng chứng kiến Giang Vũ và Kim Chiêm Long chiến đấu với nhau, Kim Tái An biết cơ thể Giang Vũ vô cùng linh hoạt, lại có nhiều chiêu thức, nhưng mà đối diện với sức mạnh tuyệt đối thì những trò mèo kia của Giang Vũ căn bản không thể bù đắp được cách biệt về tu vi. 

Chính vì như vậy, Kim Tái An vung liền mười mấy đấm về phía Giang Vũ, lại đều bị anh tránh được. 

Sau khi bắt đầu, Giang Vũ vẫn luôn lợi dụng sự linh hoạt của cơ thể để tránh đòn tấn công của Kim Tái An. 

Điều này đối với người ngoài mà nói, Giang Vũ đã hoàn toàn bị Kim Tái An áp đảo, không có sức chống cự. 

“Không ngoài dự đoán, Giang Vũ căn bản không phải là đối thủ của Kim Tái An, đây rõ là đang ở thế hoàn toàn bị áp đảo!” 

“Đúng là không hiểu Giang Vũ lấy đâu ra dũng cảm để thi đấu với cậu chủ Kim?” 

“Nhạt nhẽo. Vốn tưởng là sẽ có một trận quyết đấu đặc sắc, ai ngờ sẽ vô vị thế này!” 

... 

Nhìn thấy Giang Vũ bị Kim Tái An đuổi cho chạy lung tung khắp nơi trên sàn đấu, mọi người đứng vây xem đều huýt sáo chê bai. 

Do cuộc thi đấu lần này được tuyên truyền rất rầm rộ, ba gia tộc lớn của thành phố Ngô đều có người đại diện đến xem, Hoắc Tú Tú cũng đến. 

“Ông Lữ, ông thấy trong trận thi đấu này giữa bọn họ, ai sẽ thắng?” 

Bên cạnh hồ nước, trên vị trí ghế ngồi có tầm nhìn tốt nhất, Hoắc Tú Tú mặc một bộ đồ công sở, hai đầu mày nhíu chặt nhìn về phía hai người trên lôi đài, đầu cũng chẳng quay lại mà hỏi ông lão đầu tóc bạc phơ mặc bộ quần áo thời Đường ngồi bên cạnh. 

“Giang Vũ sẽ thua không có gì phải nghi ngờ!” 

Ông lão được gọi là ông Lữ vuốt chòm râu, nói bằng giọng chắc nịch: “Mặc dù Giang Vũ có thể dựa vào sự linh hoạt của cơ thể để tránh được đòn tấn công của Kim Tái An, nhưng anh ta dù gì cũng chỉ có tu vi nội kình đại sư đỉnh phong”. 

“Kim Tái An lại là kẻ mạnh Tông sư hàng thật giá thật, những chiêu thức tránh né kiểu này, chẳng bao lâu nữa sẽ tiêu hao hết nội kình mà chịu thua”. 

“Đồ ngông cuồng này, không có cô Kỷ chống lưng, còn dám đối đầu với Kim Tái An, đúng là không biết tự lượng sức!” 

Hoắc Tú Tú nhìn Giang Vũ chật vật tránh đòn ở trên sàn đấu, lại nhìn về phía Kim Tái An phong độ lẫm liệt, nói bằng giọng kiêng dè: “Vốn còn tưởng Kim Chiêm Long bị giết, thực lực của nhà họ Kim sẽ giảm sút hẳn”. 

“Nhưng không ngờ Kim Tái An lại đã bước vào cảnh giới Tông sư, có vẻ như thực lực còn mạnh hơn nhiều so với Kim Chiêm Long, điều này đối với Hoắc Tú Tú mà nói, chẳng phải chuyện tốt”. 

“Kim Tái An chưa đến ba mươi tuổi đã có thể vào được cảnh giới Tông sư, quả thực là có thiên phú không tầm thường”. 

Ông Lữ mỉm cười, không để tâm mà nói: “Chẳng qua cô chủ không cần lo lắng, có lão phu ở đây trấn giữ cho nhà họ Hoắc, nhà họ Kim cũng chẳng thể ngông cuồng được”. 

“Có ông Lữ ở đây, nhà họ Kim đương nhiên không dám làm càn”. 

Hoắc Tú Tú gật đầu, có chút không tình nguyện nói: “Nếu như Giang Vũ ở trên sàn đấu gặp phải nguy hiểm về tính mạng, còn mong ông Lữ ra tay giữ lại mạng cho anh ta”. 

“Vì sao?” 

Ông Lữ hơi ngạc nhiên, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Hoắc Tú Tú. 

“Bởi vì ông nội tôi tin tưởng anh ta”. 

Hoắc Tú Tú với biểu cảm phức tạp rút ra một miếng ngọc bội từ trong túi áo, chính là tấm bùa hộ thân mà Giang Vũ đưa cho cô ta, chẳng qua là lúc này ngọc bội đã bị vỡ thành hai mảnh. 

Trên sàn đấu! 

Kim Tái An đã đấm về phía Giang Vũ mấy chục đấm, nhưng lại chẳng thể chạm được đến một góc áo của anh, mà ngược lại anh ta đã mệt đến hụt hơi. 

“Cậu có ngon thì đứng lại chính diện quyết đấu với tôi, cứ trốn chui trốn nhủi như con cá trạch thế thì tính là bản lĩnh gì?” 

Kim Tái An dừng chân lại, tức tối rống lên với Giang Vũ, mặc dù anh ta biết cứ như vậy thì sớm muộn gì nội kình của Giang Vũ cũng sẽ bị tiêu hao sạch, nhưng chiến thắng như thế chẳng có chút thành tựu nào cả. 

“Tôi chỉ muốn để cho anh biểu diễn”. 

Giang Vũ đứng đối diện với Kim Tái An, nói bằng giọng hờ hững: “Nếu không một khi tôi mà ra tay, thì anh sẽ chẳng có cơ hội nữa”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.zz. Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play