Kim Chiêm Long vừa sửa sang lại quần áo trên người, vừa nhìn chằm chằm vào Giang Vũ một cách tàn độc: "Ở trước người có thực lực tuyệt đối, chiêu thức không thiết thực của cậu căn bản là không đáng nhắc. tới, nhưng mà có thể ép được tôi đến mức này thì cũng coi như cậu có chút bản lĩnh”.
"Lúc trước ông nói, tôi căn bản không phá được cương khí bảo vệ của ông, mà bây giờ lại bị tôi đánh thành ra như vậy”.
Giang Vũ đứng lên, khinh thường nhìn Kim Chiêm Long: "Đã bị tôi đánh bốp bốp vào mặt, sao ông còn có mặt mũi giả đò nữa!”
"Thằng nhãi ranh, lão già này ngày hôm nay không băm vằm cậu ra thành trăm ngàn mảnh thì tôi sẽ không mang họ Kim”.
Kim Chiêm Long xấu hổ giận dữ rống lên một tiếng, điên cuồng mà giậm chân, hóa thành một ảo ảnh hung dữ mạnh mẽ xông về phía Giang Vũ.
Đối mặt với sự tấn công như điên của Kim Chiêm Long, sắc mặt của Giang Vũ hơi thay đổi, lúc trước thể lực bị tiêu hao quá nhiều, anh đã bất lực tránh né sự công kích của đối phương.
“Nếu Giang Vũ có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng tuyệt không sống một mình!”
Nhìn thấy Kim Chiêm Long khí thế hung hãn, mà bước chân Giang Vũ lại chậm dần, Kỷ Tuyết Tình giận dữ quát: "Anh còn muốn đợi đến khi nào mới ra tay?”
“Ông già kia, lui ra cho tôi!”
Ngay khi Kim Chiêm Long sắp vọt tới trước mặt Giang Vũ, một tiếng quát lớn chợt vang lên.
Giọng nói kia ở tựa như sấm sét nổ vang rền trong tai Kim Chiêm Long, khiến cho ông ta choáng váng trong nháy mắt, sự công kích của ông ta dành cho Giang Vũ cũng phải dừng lại.
Khi Kim Chiêm Long bị giọng nói cất lên bất thình lình kia làm cho đứng hình, một thanh niên tóc húi cua mặc âu phục đen áo sơ mi trắng xuất hiện trước mặt Giang Vũ.
“Thanh Long!”
Giang Vũ kinh ngạc nhìn bóng lưng Thanh Long, không ngờ rằng người vệ sĩ siêu cấp này vẫn luôn âm thầm bảo vệ Kỷ Tuyết Tình, mà anh lại vẫn luôn không có phát hiện ra.
“Tôi giờ cũng có hơi hiểu được tại sao cô chủ lại chung tình với cậu rồi”.
'Thanh Long không quay đầu lại nói: "Với tu vi của cậu, có thể làm được đến thế này thì cũng là khá tốt rồi, lui ra đi, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý”.
“Cảm ơn!”
Biết Thanh Long là Đại Tông Sư, Giang Vũ cũng không nói thêm gì nữa, nói cám ơn một tiếng rồi lùi lại đứng bên cạnh Kỷ Tuyết Tình.
"Anh không sao chứ, có bị thương không?” Kỷ Tuyết Tình quan tâm kiểm tra cơ thể Giang Vũ. “Anh không sao, chỉ là có hơi yếu”.
Cơ thể của Giang Vũ mềm nhữn, gần như không còn sức dựa vào trên người Kỷ Tuyết Tình.
Thi triển liên tục chiêu thức Chưởng Tâm Lôi đã phải tiêu hao rất nhiều thể lực, mà sau đó, trong tình huống không cần dùng đến bất kì vật hỗ trợ nào, Giang Vũ dựa hoàn toàn vào chân khí của bản thân để sử dụng trận pháp, càng khiến cho chân khí gần dùng hết.
Nếu như không phải Thanh Long xuất hiện, vậy với trạng thái hiện tại của Giang Vũ thì không thể tiếp nổi một chiêu của Kim Chiêm Long
Kim Chiêm Long tỉnh táo lại từ trong cơn mê man, lui về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Thanh Long: "Các hạ là ai, lại dám xen vào việc của nhà họ Kim, muốn tìm đến cái chết hay sao?”
“Chỉ là một nhà họ Kim thì vẫn chưa đủ tư cách bắt tôi phải chết”.
Mặt mày của Thanh Long không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Ngược lại là các ông, không muốn chết thì nhanh chóng cút đi cho tôi”.
“Khẩu khí của các hạ thật lớn, ở Ngô Thành đã rất nhiều năm không ai dám nói chuyện với tôi như vậy!”
Ánh sáng lạnh lẽo loé lên từ trong mắt Kim Chiêm Long, cười lạnh nói: "Không ngờ rằng hôm nay lại nhảy ra nhiều tên nhóc không sợ chết như vậy, đây là đang buộc lão phu đại khai sát giới mà!"
"Đường đường là cao thủ tông sư lại bị một tên nhóc. Đại Sư nội kình đánh thành ra như vậy, ông có mặt mũi mà lại ra vẻ trước mặt tôi!"
'Thanh Long khinh thường nhìn Kim Chiêm Long, không kiên nhẫn nói: "Cút, nếu không thì đi chết đi!”
“Đây chính là tự cậu tìm đến cái chết”.