“Chú Đổng, chú từng là lính dưới trướng của ông cụ, tôi không có quyền truy cứu trách nhiệm của chú”.
Kỷ Thường Viễn mặt không chút thay đổi nhìn ông Đổng: “Nhưng mà Lăng Phi Dương đã từng là cấp dưới của chú, ông cụ rất bất mãn với chuyện này”.
“Cho dù chuyện có liên quan đến Hắc Vu giáo, ông cụ cũng không thể chấp nhận được chuyện Tuyết Tình phải chịu bất cứ sự tổn thương nào, chú hiểu không?”
“Tôi hiểu rồi!"
Sắc mặt của ông Đổng ngưng trọng gật đầu: “Tôi sẽ tự mình đến Kim Lăng, thỉnh tội với ông cụ Hướng”.
“Không chỉ là thỉnh tội thôi đâu”.
Kỷ Thường Viễn nhìn về phía ngôi biệt thự, nhắc nhở: “Tốt nhất chú nghĩ cho kĩ phải báo cáo lại chuyện xảy ra giữa Tuyết Tình và Giang Vũ như thế nào?”
“Ông cụ đã hạ lệnh truy sát Giang Vũ, mà lời nói của chú không chừng có thể thay đổi quyết định của ông ấy”.
Nghe nói như thế, sắc mặt của ông Đổng hơi thay đổi, không ai hiểu rõ tấm lòng của Kỷ Tuyết Tình đối với Giang Vũ hơn ông ấy, nếu như Giang Vũ bị giết, vậy Kỷ Tuyết Tình chắc chẳn sẽ cực kì đau khổ.
Nhưng trước mắt, lão vương gia đã có ý muốn giết Giang Vũ, nếu lão vương gia không thay đổi quyết định, vậy Giang Vũ tuyệt đối sẽ phải chết.
“Bây giờ tôi sẽ khởi hành đi đến Kim Lăng, bái kiến lão vương gial”
Biết tính nghiêm trọng của chuyện này, ông Đổng không dám chần chờ, sau khi hành lễ, xoay người rời đi.
Sau khi ứng phó xong với những người đứng đầu ở tỉnh thành kia, Kỷ Thường Viễn ngồi vào một chiếc xe Lincoln màu đen dài, cau mày nhìn về phía biệt thự, chờ Kỷ Tuyết Tình đi ra.
Rất nhanh, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình đã đi ra từ trang viên nhà họ Lăng.
Khi đi qua Kỷ Thường Viễn đang ngồi trong xe, Kỷ Tuyết Tình theo bản năng bảo vệ Giang Vũ ở phía sau: “Anh đi ra xe trước chờ em, em nói mấy câu với bố em”.
“Được!"
Giang Vũ gật đầu, sắc mặt căng thẳng nhìn ghế sau xe Lincoln.
Đúng lúc này, cửa sổ xe mở ra, Kỷ Thường Viễn lạnh lùng nhìn Giang Vũ.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Kỷ Thường Viễn khiến áp lực Giang Vũ phải chịu tăng gấp bội, nhưng Giang Vũ không hề nhát gan, không hề sợ hãi đối mặt với Kỷ Thường Viễn.
'Thẳng đến khi đi qua chiếc xe, Giang Vũ mới thu hồi ánh mắt, sau đó lên xe Kỷ Tuyết Tình.
“Không hổ là người đứng đầu nhà họ Kỷ, khí thế quá mạnh, chỉ với ánh mắt thôi cũng có thể làm cho người ta hít thở không thông”. Giang Vũ Tử siết chặt nắm đấm.
Bất kể là bản thân Kỷ Thường Viễn hay là thực lực mạnh mẽ được nhà họ Kỷ phô trương hôm nay, tất cả đều khiến cho Giang Vũ cảm giác có hơi bất lực, nhưng cũng đồng thời k ích thích ý chí chiến đấu của anh.
“Không ai có thể ngăn cản tôi yêu đương với Tuyết Tình!
“Một ngày nào đó, tôi sẽ mạnh mẽ đến mức có thể sánh vai với nhà họ Kỷ, để nhà họ Kỷ cam tâm tình nguyện gả Tuyết Tình cho tôi”.
Giang Vũ âm thầm thề, mặc kệ nhà họ Kỷ có mạnh bao nhiêu, anh cũng sẽ không để những điều bên ngoài trở thành chướng ngại ngăn cản mình yêu đương với Kỷ Tuyết Tình.
Trải qua trận chiến này, tâm mắt của Giang Vũ mới được khai sáng.
Giang Châu quá nhỏ, tỉnh Giang Đông cũng bé tí teo, muốn có được sự chấp nhận của hoàng tộc Đông Nam - nhà họ Kỷ, vậy thì tương lai, Giang Vũ chắc chắn phải trở thành cường giả cấp quốc gia thậm chí cấp thế giới mới có cơ hội.
“Bố trừng đủ chưa?”