Bị máng xong mặt Tiếu Viện lập tức đò bừng, nhưng khi nghe nói có thế tìm được Ký Tuyết Tinh thì cò ta liên nhịn xuống, nghiến ràng nghiên lợi nói: ‘Đế tôi xem thứ anh định làm gì?”

Giang Vù chạy ra sân, đặt tóc lên vết máu trên băng vệ sinh, đế xuống đất hướng về phía mặt trời, sau đó lãm bấm trong miệng ngày sinh cúa Ký Tuyết Tinh, vừa vận công vùa nhanh chóng kết ấn.

’Thiên Lý Truy Hồn Thuật, mỏ!”

Một phút sau, Giang Vu châp mạnh hai tay lại, chí vào hai vật trên mặt đất và bán ra một luồng chán khí.

“Hú!”

Giây tiếp theo, tóc và báng vệ sinh trên mặt đất đột nhiên bốc cháy, biến thành một làn khói bay về phía xa.

Đây là một phương pháp theo dấu mà Giang Vũ tìm thấy trong trí nhớ cúa mình, sứ dụng ngày sinh, máu và tóc cua một người đế tìm ra tung tích của người đó.

“Tôi sẽ sớm tìm được tung tích cũa Tuyết rinh”.

Giang Vù nhanh chóng đuối theo làn khói, hét lẻn mà không quay đầu lại: “Tòi nhất định sẽ đưa Tuyết Tinh bình an vò sự trở về!”

“Như vậy là tìm được rồi sao?”

Tiếu Viện bối rôì nhìn theo bóng lung Giang Vũ, sau khi do dự liền gọi thém người đi theo Giang Vú.

Một khi Kỳ Tuyết Tinh xày ra chuyện gì ở Giang Cháu thì Giang Châu tất nhiên sẻ phái gánh chịu lứa giận cúa nhà họ Kỷ.

Đến lúc đó khõng biết sẻ có bao nhiêu người ngá xuống, thậm chí cà thành phố Giang Cháu cùng có thế vĩnh vién biến mất.

Vì vậy, khi tin tức Kỷ Tuyết Tinh bị bât cóc truyên đi, mọi người ớ Giang Châu đêu hoáng sợ.

Các quan binh từ Cục Chiến tranh Giang Đỏng ngay lập tức vào thành phố, phong tỏa nhiều tuyến đường huyết mạch.

Lánh đạo các cấp phát ra mệnh lệnh như điên, đi từ nhà này sang nhà khác, đào từng tất đất đế tìm kiếm.

Trong khi thành phố Giang Châu sáp bị các thế lực xói tung lên, thì trên đường núi trèn một ngọn núi căn côi vỏ danh ó ngoại ò có một chiếc xe tái kín đáo đang đậu.

Lưu Thư Nhât xuống xe, cỏng theo Kỷ Tuyết Tình bất tinh đi vào trong núi.

Một thanh niên cường tráng có vết sẹo trên mặt và một thanh niên gầy gò khác cung bước xuống xe, vé mặt phức tạp nhìn theo bóng lưng Lưu Thư Nhất.

“Lảo đại! Không ngờ mục tiêu bãt cóc ciia chúng ta lại là một mỷ nhân, cã đời tòi chưa từng thấy mỷ nhân nào đẹp đến như vậy!’

Thanh niên gây gò lộ ra khuôn mặt khá ố nhìn chăm chăm vào Kỷ Tuyết Tình trên lưng Lưu Thư Nhất.

“Đây là cò chú cúa nhà họ Ký ớ Kim Lăng, cho nên đương nhiên chính là một mỷ nhân rồi’.

Mặt sẹo li3m môi, dùng ánh mát khá ố tương tụ’ nhìn chăm chămvào Ký Tuyết Tinh.

“Dù sao đi nữa, nếu chúng ta đâ bắt cóc cô Ký thì cũng sẽ không sống yên ở trong nước nữa”.

Trong măt thanh niên gầy gò dâng lên tà hóa, hãn ta đẽ nghị: “Thà là không làm, nêu đã làm thì phái làm tới cùng, hay là chúng ta cứ vui vé một chút đi!”

“Nếu bó lỡ cơ hội này thì có lẽ cá đời chúng ta sẽ không bao giờ được chơi với một mỹ nhân như vậy’’.

“Hơn nừa cô ta còn là cô chú cúa nhà họ Kỷ, nếu

được chơi cỏ ta thì nhất định sẻ rất sướng, cho dù chết cùng đáng r

Thanh nién gây gò nuốt nước miếng đưa ra đ’ê nghị, ánh mắt chờ mong..

Kỷ Tuyết Tinh xinh đẹp như vậy, cao quý như vậy, sức cám dô của cò ấy đối với nhưng kẻ liêu mạng này quả thật là quá lớn.

“Khi cậu Lưu thuê chúng ta đă nói trước ràng chúng ta tuyệt đối không được chạm vào người phụ nử này”.

Mặc sẹo lắc đầu: ‘’Chúng ta phái có đạo đức nghê nghiệp, không thế phá vở quy củ’.

“Quy cú con mẹ nỏ! Người mà chúng ta bãt cóc là cô Ký đỏ. Cá đời này chúng ta cùng không sống được trong nước nữa đâu!”

Thanh nién gầy gò nhếch môi thán nhiên nói: ‘Vê sau chúng ta sống hạnh phúc ó nưóc ngoài, những quy cú nhám nhí đó cũng không liên quan gì đến chúng ta nữa”.

“Điều quan trọng nhất là chúng ta đã nhận được khoán tiền mười triệu tù Lưu Thư Nhất. Tiền đâ đến tay fôi, chúng ra cũng không phái nghe theo mệnh lệnh cua hắn ta nữa”.

“Có lý, nếu như có thế mang Ký Tuyết Tinh ra nước ngoài đế hưỏng thụ lâu dài thì nứa đời sau nhất định sẻ rất sung sướng!”

Hai mắt mặt sẹo sáng lên, dù sao bọn họ cũng đà có tiền rồi, đừng nói là Ký Tuyết Tinh, cho dù có gi ết chết Lưu Thư Nhất thì bọn họ cung không tổn hại gì.

“Cậu Lưu, chờ một chút!’

Sau khi hạ quyết tâm, mặt sẹo và tên gầy gò lập

tức đuối theo chặn đường cùa Lưu Thư Nhất.

“Nhiệm vụ cúa hai người dã hoàn thành, tiền tôi cung đả trã xong”.

LƯU Thư Nhất khẽ cau mày, nghi ngờ nhìn hai người trước mặt: “Hiện tại các ngươi có thế rời đi, tại sao lại càn đường cũa tòi?”

“Cậu LƯU, chính là bới vì giao dịch đẳ kết thúc cho nên chúng tòi mới cãn đường cậu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play