“Im miệng!”
Nghe thấy lời này cúa Tiếu Viện, Kỷ Tuyết Tinh lập tức nối giận quát: “Ai cho em lá gan đế dám nói nảng như thê’ với Giang Vù?”
Sự việc lần này gày ra đà kích không nhò với Giang Vu, mà Tiếu Viện lúc này còn châm chọc, bò đá xuống giếng, Kỷ Tuyết Tinh không nhịn được nữa mà nối cáu.
Tiếu Viện rụt cố lại, nhưng mà vần dùng ánh mắt đầy ghét bò nhìn Giang Vù.
Chi một nhà họ Làng cỏn con đà có thế đấy Giang Vũ vào chó chết, trong lòng Tiếu Viện cám thây Giang Vũ không xứng với cô chú nhà mình, hai người hoàn toàn không phái là người cùng mót thế giới!
“Giang Vũ, anh đừng có nghe Tiếu Viện nói bậy”.
Chí sợ lòng tự trọng cúa Giang Vũ bị tổn thưong, Kỷ Tuyết Tình vội vàng an ủi: “Chi dựa vào sức của mình anh đả có thể đẩy nhà họ Lăng đến bước đường này, anh đã làm rất tốt rồi!”
Giang Vu khẻ cử động đòi mỏi, như muốn nói lại thòi.
Mặc dù lời cùa Tiếu Viện nói rất khó nghe, nhưng lại là sự thật không thế chối cải.
Giang vu vốn dỉ còn tưởng là mình có đù khà năng đế đánh bại nhà họ Lăng, nhưng khi đối diện với ké mạnh tòng sư mà nhà họ Lăng thué về, anh lại chẳng hề có khá nẳng phân kháng, phái dựa vào sự báo vệ cúa Kỷ Tuyết Tinh mới giữ được mạng sống, khoáng cách quá thực quá lớn!
“Xin lôi, anh làm em thất vọng rồi!”
Trầm lặng một hồi, Giang Vũ biếu cám hố thẹn nhìn Kỳ Tuyết Tinh: “Đến cuối cùng, anh vân phài cần đến sự bào vệ cùa em mới giử được tính mạng, anh chung quy vân quá yếu ớt”.
“Giang Vù, anh đừng nói như vậy, anh thực sự đà làm rất tốt rồi!”
Càm nhận được cám xúc suy sụp cúa Giang Vù, Kỷ Tuyết Tình đau lòng không thòi, quan tâm hòi: “Anh sau này đừng nghĩ đến chuyện đấu với ngưòi khác nừa, em có đú khá nầng đế bão vệ cho anh”.
“Cho dù có ai nói nàng rèm pha, em cung tuyệt đôi không muốn nhìn thây anh gập nguy hiếm nữa”.
Lần này Giang Vũ suýt chút nừa bị giết, Ký Tuyết Tinh thực sự sọ rồi.
So với việc đế Giang Vũ mạo hiếm đi phía trước, cò thà rang dùng khá năng của mình đế báo vệ cho anh, chi cần hai người yên ốn ở bên cạnh nhau là được.
“Anh không yếu đuối như vậy!”
Nghe thấy lời của Ký Tuyết Tinh, Giang Vũ mím cười: “Mặc dù lần này là nhờ vào em, anh mói giữ lại được mạng mình, nhưng đồng thời cung làm cho anh nhận ra một số sự thật”.
“Sau này anh buộc phái càng cố găng nâng cao bán thân mình hon, nêu không chí một nhà họ Lãng cón con đã có thế đặt anh vào chó chết, vậy những người còn mạnh hon cà nhà họ Lầng muốn gi ết chết anh không phai càng dể dàng hơn sao”.
“Em sẽ không đế chuyện như vậy xáy ra lần nữa”.
Kỷ Tuyết Tinh nghiêm túc nhìn vào Giang Vũ:
“Từ bảy giờ trở đi, em se khòng đế bất kỳ người nào tốn thưong đến anh…”.
“Vậy nhà họ Kỷ làm thê nào?”
Giang Vù ngât lòi Ký Tuyết Tinh, nhâc nhó: “Hoặc là mạnh hơn nhà họ Ký, mạnh đến mức em cũng không thế chống lại được, nếu họ muốn ngăn cản chúng ta ở bên nhau, thì chúng ta phải làm sao?”
Ký Tuyết Tinh bóng nghen lời, chỉ riêng chuyện đế nhà họ Kỷ chấp nhặn Giang Vù đắ là một việc còn khó hon lên trời.
Mà trên thế giói này, nhưng sự tồn tai còn mạnh hon nhà họ Kỷ lại có rất nhiêu, ví dụ như một sô gia tộc lớn cùa thủ đò Long Kinh hoặc là gia tộc vó già cục mạnh, hoặc gia tộc ãn cư…
“Yên tâm đi!”
Giang Vù vuơn tay chạm lẽn mạt Ký Tuyết Tinh, phát hiện trên tay mình dính đây máu, anh vội vàng rụt tay lại, báo đám: ‘Trái qua những chuyên này, anh càng nhận thức được rỏ ràng hơn về tâm quan trọng cúa thực lực đối với cá nhân anh”.
“Tù hòm nay về sau anh sẽ càng cố găng đế nàng cao bản thân, sớm muộn cùng có một ngày, anh có thế quang minh chính đại đi đến nhà họ Kỷ ở Kim Làng để xin hỏi cưới em!
“Đến lúc đó. bất luận ngươi nào hoặc thế lực mạnh mê nào, củng đêu không thế ngàn cản được chúng ta ở bèn nhau”.