“Anh củng không biết cậu ta là ai, nhưng…”.

Đối diện với câu hỏi cúa em trai mình, Ngô Khai Thiên khẽ cứ động cánh môi, nhấc bàn tay phái về phía Ngò Khai Son: “Em trai à, cậu có biết ngón út này của anh vì sao mà bị mất không?”

“Em nghe nói là mười nàm ừước anh mạo phạm một người mà anh không nên đụng vào, sư phụ đích thân chặt ngón út cùa anh đế trừng phạt”.

Ngô Khai Son trá lời bâng giọng không chắc chăn.

“Đó chì là vì sư môn muốn giư lại sĩ diện cho anh, nên mới nói ra ngoài là nhưvậy”.

Ngô Khai Thiên lác đáu, nghiến ráng nói: “Sự thật là, mười nàm trước, anh ỏ trên đỉnh Thái Son gặp được một đứa trè mới mười tuổi”.

“Khi đó nhìn nó có nhiêu linh lực, anh liền mù quáng muốn đi lèn trẻu chọc nó, kết quá nó lại là một tên bi ến thái có thực lực vò cùng mạnh, suýt chút nứa đá đánh chết anh”.

“Khòng phái chứ!”

Ngô Khai Son giật mình kinh ngạc trợn to hai mất khó tin nói: “Anh hai, mười năm trước anh đã đột phá được cành giói tòng SƯ rồi, mà đến cà một đứa bé mười tuối cũng không đánh lại được?”

“Mặc dù khó mà tin được, nhưng quầ thực là nhu thế”.

Ngô Khái Son than thớ, sọ hãi nói: “Khi đó đứa bé kia cỏ sức mạnh vượt xa sức tướng tượng cúa chúng ta, anh không hề có một chút sức lực phẩn kháng nào trong tay nó!”

“Cái… sau đỏ thì sao!”

Ngò Khai Thiên khòng nhịn được nuốt nước bọt, một đứa tré mười tuổi lại cỏ thế đánh cho kẻ mạnh tòng sư không thế đánh trà lại được, mười nẳm tròi qua rồi, vậy đứa trè kia có lé đá trở nèn đáng sợ lãm rồi.

“Sau đó anh mới đi mách vởi sư phụ, muốn báo trướng bối cũa sư mòn đi qua đòi lại công bảng cho anh, kết quà…”.

Ngò Khai Thiên vé mặt bi thâm nhám mát lại: “Mấy vị trưởng bối cúa tông môn nghe xong miêu tá cúa anh về thàng nhóc đó, thì lần lượt ra tay, lại đánh cho anh mất nứa cái mạng, sư tõ còn chuấn bị xử tứ anh để đền tội với đối phương”.

“Anh bị đánh rồi, SƯ tố không nhùng không đi đòi lại còng báng cho anh mà còn muôn giết anh, đế đền tội cho đối phương?”

Nghe đến đây, Ngò Khai Son ngây ngẩn cả người, ngay sau đó phàn ứng lại: “Như vậy xem ra, đứa trẻ kia không chỉ có thực lực rất mạnh, mà sau lưng nó còn có một chó dựa mạnh đến mức khiến cà tòng mòn phái sợ hãi”.

“Nó, nó rốt cuộc là ai?”

“Không có ai nó cho anh biết, đứa tré kia rốt cuộc là ai, anh thậm chí còn chắng biết được tên cúa nó, nhưng đến trưởng bối trong SƯ mòn cùng không biết thân phận cụ thể của đối phương”.

Ngô Khai Thiên lầc đầu, nói băng giọng đây kiêng dè: “Cuối cùng còn phái đẽ sư phụ ra mặt, đích thân chặt đứt một ngón tay của anh, mới có thế gạt được suy nghĩ muốn giết anh cúa sư tỏ”.

“Anh năm đó cũng vô cùng khó hiếu, mà sư phụ chí nói cho anh một câu”.

■’Câu gì?”

“Người trên đinh, ngạo thế gian, một kiếm Thanh Phong phá ngang trời!”

“Mẹ kiếp! Đưa trẻ kia có lién quan đến kiếm thần Thanh Phong trong truyền thuyết!”

Nghe thấy càu này, vê mặt Ngô Khai Sơn biến sâc, lầm bầm: “Chẳng trách sư mòn muốn giết anh đế tạ tội, nếu như đứa trê kia thực sự có liên quan đến kiến thần Thanh phong, vậy sư mòn đúng là không thể động vào được!”

“Không đúng!”

Ngô Khai Sơn bống nhiên nhíu mày, khó hiếu nói: “Anh hai nói những thứ này, thì có liên quan gì với Giang Vù mà chúng ta cần giết?”

“Cậu vấn chưa hiếu sao?”

Ngô Khai Thiên bực bội liếc nhìn Ngó Khai Sơn, nói băng giọng kiêng dè: “Giang Vú mà chúng ta cần phái giết chính là đúa trẻ năm đỏ mà anh đâ gặp!”

“Không thế nào!”

Ngò Khai Sơn quyết đoán lác đáu, nói bằng giọng kiên định: “Đứa trẻ đó lúc đầu có thế dẻ dàng đánh thăng anh khi đó đá đột phá cảnh giói tòng sư, mười năm qua đi rôi, nó ắt sẽ phái mạnh hơn chứ”.

“Mà Giang Vu chỉ là một nội kình đại sư, sao có thể là đửa trẻ nám đó được?”

“Lúc ban đầu anh cũng chí câm thấy cậu ta nhìn tròng khá quen mầt, dù gì đã qua hon mười nầm rồi, anh cũng không thể nhận ra được cậu ta qua gương mặt”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play