Khi Giang Vũ lau đi vệt máu trên mặt, lộ ra gương mặt thật sự cúa mình, Ngô Khai Thiên đứng ớ phía không xa, giật mình kêu lên một tiếng, theo bản năng bước lên trước nhíu mày nói: “Gương mặt cũa thăng nhóc này sao mà càng nhìn càng quen mât?”

“Không tệ, đây có lẽ đã là trạng thái mạnh nhất cúa cậu rồi”.

Cám nhận được khí thế trèn người Giang Vũ thay đối, Ngô Khai Sơn nói bàng giọng hờ hững: “Nhưng đáng tiếc chi có tu vi nội kình hậu kỳ, vấn không thế tiếp nổi một chiêu cúa tòi”.

“Vậy thì đế tòi được lình giáo uy lực cúa ké mạnh tông sư đi, dù có chết cùng không hổi hận!”

Mặc dù đáy là lần đầu tiên Giang Vù giao đấu với một tòng sư, nhưng sau khi nhìn thấy tốc độ cú đâm lúc trưởc cúa Ngô Khai Sơn đã đấm bay chiếc xe ò tò đang lái với tốc độ nhanh, Giang Vũ biết mình không phài là đối thù cùa Ngô Khai Sơn.

Nhưng mà, cho dù biết là phái chết, nhưng Giang Vù cung không hé sợ hãi.

Từ lúc bât đầu quyết định ỏ bên cạnh Kỷ Tuyết Tinh, Giang Vù đa hiểu được con đường mà mình phái đi hoặc là thành còng, hoặc là tan xương nát thịt.

Do đó, Giang Vũ bày giờ không hề hối hận, cùng không hề sợ hãi.

Chí duy nhất tiếc nuối vì đâ phụ tấm lòng cúa Kỷ Tuyết Tinh, khiến cho đối phương phải thất vong!

“Giói lâm nhóc, nếu cậu đã xem thường cái

chết, vậy bổn tôn sư sế tác thành cho cậu!1

Ngô Khai Sơn dùng ánh mát khen ngợi nhìn Giang Vù, sau đó dứt khoát bộc phát ra uy áp cúa tông SƯ, thoáng cái đập tan khí thế cúa Giang Vù, sau đó đè ép khiến cho anh cám thấy hít thớ cũng khó khần.

■’Đây chính là sức mạnh cua tông SƯ, qua nhiên là rất mạnh!”

Đối diện với khí thế như núi đè của Ngô Khai Son, Giang Vù mồ hòi đầm đìa cà người, cho dù anh đã điẻn cuồng vận còng cung không thè chổng lại được uy áp của đối phương

Nhưng mà Giang Vú cứng cỏi vẫn nghiến răng dốc hết sức đế cháp tay v‘é phía Ngô Khai Sơn: “Xin được chi giáo, có thế thấy được sức mạnh cùa tòng sư, cho dù tôi có chết cũng đáng”.

“Mặc dù tôi bóp ch ết cậu đon gián như bóp ch ết một con kiến, nhưng vì biếu đạt lòng tòn trọng, bốn tôn sư sẽ dốc hết sức đế tấn công”.

Ngô Khai Thiên khẽ nheo mat, đạp mạnh chân xuống đất, vung nâm đấm đấm mạnh về phía đầu cũa Giang Vũ.

Cú đấm này cùa Ngỏ Khai Sơn đã dùng hết sức mạnh để biếu đạt lòng tôn trọng đối với Giang Vù.

Đối diện với nãm đấm dốc hết sức mạnh của Ngô Khai Sơn, Giang Vù cách từ rất xa đã cám nhận được luồng kình phong cực mạnh đang ập đến, làn da trên mặt như bị vô số con dao cứa rách đau đớn.

“Chung quy thì mình vân còn quá yếu!”

Giang Vù nhâm mắt lại, đòi diện với nâm đâm cúa kẽ mạnh tòng SƯ, cơ thế anh còn chẳng thế cử động, chi đành chờ đợi cái chết.

“Mẹ nó, là cậu ta!”

Khi Giang Vũ châp tay, Ngô Khai Thiên nhìn thấy chiếc nhẫn màu đen trên tay anh, mặt bồng biến sác, mà lúc này Ngỏ Khai Sơn đá bãt đầu tấn công về phía Giang Vũ.

“Khai Sơn dừng tay!”

Ngờ Khai Thiên hét lẻn một tiếng, ngăn Ngỏ Khai Sơn lại không đế anh ta tấn còng, nhung đã khỏng kịp thu tay lại nửa rồi.

“Đáng chết!”

Ngô Khai Thiên chứi một câu, sau đó dùng tốc độ cực nhanh xông lên trước, nhoài nguời, tung chân đạp một cái vê phía bên cạnh người cúa Ngô Khai Sơn.

“Chuyện gì vậy?

Nghe thấy tiếng hỏ cùa Ngờ Khai Thiên, Ngô Khai Sơn ý thức được tình huống có vấn đê, nhưng anh ta đâ không kịp thu tay lại nửa rồi, chí đành cố gắng hết sức thu lại lực đà phát ra.

Nhưng Ngô Khai Sơn biết, cho dù mình đá thu lại đến bây phần sức mạnh, thì Giang Vũ chi là một nội kình đại sư chắc chắn sè bị cú đấm này cúa anh ta đấm cho cà người nát nhừ.

Đúng vào lúc cú đấm cũa Ngô Khai Sơn sắp chạm đến trước mặt Giang Vù, cái chân cùa Ngô Khai Thiên đa đạp vào bèn cạnh vai phải của Ngô Khai Sơn trước.

“A!”

Ngô Khai Sơn giật mình kêu lên một tiếng, co thế không khống chế được mà bị đạp bay ra ngoài, nắm đấm gần như trượt qua tóc mai cùa Giang vũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play