‘Hừm! Bệnh tình nghiêm trọng của cô Trương vốn không thế tiếp xúc được với ánh sáng!1’
Bruce hừ lạnh một tiếng, giếu cợt nói: Thâng nhóc này càn bản không có kiến thức tâm lý học, chỉ đứng đây nói bậy bạ mà thòi ”.
‘Giang Vũ, nếu như cô Trương xáỵ ra chuyện gì thì cậu phái chịu hoàn toàn trách nhiệm, và chúng tôi liền thắng cược”.
Lảng Phi Dương hoàn toàn không quan tâm đ ến sự sống và cái chết của Trương xào Xảo, ỏng ta chí muốn thắng CƯỢC càng sớm càng tốt.
‘Không cần sốt ruột dù sao cũng sẽ có kết quà sớm thôi”.
Giang Vũ liếc nhìn Lăng Phi Dương và Bruce: “Nếu như anh đã là chuyên gia tâm lý học thì anh nên biết răng mặc dù người bệnh mâc chứng trầm câm xuất hiện chung với các triệu chứng kích động thì bệnh nhân cũng không thế bị rối loạn căng thắng và trầm cảm sâu trong chung một thời điểm’.
‘Mặc dù trường hợp mẳc cả hai căn bệnh này rất hiếm nhưng không phải là không thế xảy ra”.
Bruce kiêu ngạo ngẩng đầu nói: “Chính là bởi vì triệu chứng nghiêm trọng như vậy nên tòi khắng định anh không thế chữa khỏi trong một khoảng thời gian ngân”.
“Cho dù vậy thi e rằng chuyên gia tám lý học các người cũng không thể chữa khỏi, hoặc là các người ngay từ đầu đỗ không có nầng lực chữa trị”.
Giang Vũ nhìn Bruce, kiên quyết nói: ‘Bởi vì đây vốn không phái là bệnh”.
‘Đừng nói nhảm nữa, nếu có bán lĩnh thì cứ chữa khỏi bệnh cho cô Trương trước, bằng không thì mau nhận thua rồi chung cược’.
Bruce sốt ruột thúc giục, nhưng trong lòng lại dâng lên một nòi bất an.
Bởi vì thật sự từ trước đến nay những bệnh nhân mâc hai càn bệnh cứng đẳu này chưa bao giờ được các chuyên gia tâm lý chữa
khỏi.
Bệnh nhân hoặc sẽ chết một cách bi thảm, hoặc sẽ hồi phục một cách khó hiểu, điều mà khoa học hoàn toàn không thể giải thích được.
‘Bây giờ tôi sẽ cho anh biết tại sao cô Trương lại trở nên như vậy?”
Giang Vũ khẽ nở nụ cười, anh bước tới chỏ Trương xáo xáo, âm thầm vận công ngưng tụ chân khí trên tay phái rồi đặt tay lên trán Trương xáo Xáo.
‘Già thần giả quỷ, nếu như làm vậy có thế trị bệnh thì tôi đây cũng là thần y .
Nhìn hành động cúa Giang Vũ, Làng Phi Dương bTu môi khinh thường.
‘Ké lừa đảo, hần nhất định là ké lừa đảo. Tói chưa từng nghe nói có người nào có thế chữa khỏi bệnh tâm thân như vậy’.
Bruce hưng phấn siết chặt nám tay: ‘Nhóc con cứ chờ thua đi. Hôm nay tôi nhất định sẽ phát tài’.
‘Õng Lãng, Bruce!’
Sẳc mặt Trương Hiến Minh âm trầm nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Các người thật sự hy vọng con gái của tòi không thể chữa khỏi sao?”
‘Giám đốc Trương đừng hiếu lầm’.
Lăng Phi Dương nhanh chóng giải thích: ‘Chúng tôi chỉ muốn õng nhìn thấy bộ mặt thật của Giang Vũ, một kẻ lừa đảo’.
Bruce hoàn toàn không đế ý đến sổng chết cúa ai, trong mât anh ta chí có tiền mà thôi.
Tháng được Giang Vũ thì liền cỏ thể kiếm được 50 triệu cùng với một dược liệu quý, việc này còn có thể kiếm tiền nhanh hơn việc anh ta cố sức chữa trị cho Trương xảo xảo.
Vài phút sau, khi Giang Vũ truyền chân khí vào cơ thế Trương xâo xảo, vẻ mặt đau đớn của Trương xáo xáo biến mất, cô ta dần dần llấy lại bình tĩnh.
‘Nhìn thấy chưa?”
Tê Thiên Minh hưng phấn nâm chặt nám đấm: ‘Xáo xảo đã lấy lại bình tĩnh, tôi đã nói Giang Vũ nhất định có thế chữa khỏi xảo xảo’.
Bố con nhà họ Trương cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất điều đó đã chứng minh Giang Vũ có khá nàng giúp Trương xáo xáo bình tĩnh ổn định trở lại.
‘Các người đến nhìn cho kỹ đây, lên!’
Lúc này Giang Vũ khẽ quát một tiếng, giơ tay phái đang ấn vào trán Trương xảo xảo lên thật mạnh.
■Hú…”
Khoảnh khác tiếp theo, một màn sương đen kinh hoàng bị Giang Vũ rút ra khỏi cơ thế Trương xảo xảo, trong màn sương đen phát ra những ám thanh nức nở khúng khiếp giống như những tiếng khóc than.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người trong phòng đêu bị dọa cho sợ hãi.
Không ai ngờ rang Giang Vũ có thế rút ra một thứ quái dị như vậy từ trên cơ thể của Trương xảo xảo, thật sự rất ly kỳ.
Bruce vốn là một người theo chú nghĩa vò thần trung thành với khoa học, nhưng lúc này anh ta cũng phái trợn mat há hốc mồm, sắc mặt tái nhợt.
‘Thủ thuật che mẩt, đáy chắc chắn là thủ thuật che mât của Giang Vũ’.