Tại sàn nhà họ Trương.

Giang Vũ vừa bế Trương xáo xào vừa vươn tay ra muốn đỡ Tê Thiên Minh lên. Trương Hồng Nham đã vội vàng ló ra hỏi: “Em gái của tôi sao rồi?”

“Cậu Trương cứ yên tám, em gái của anh không sao hết”.

Giang Vũ nhìn Trương Hồng Nham vừa vọt đến đối diện mình với ánh mắt sáu xa: “Nhưng bây giờ, anh không còn muốn chặt chân của tôi nữa đúng không!”

“Ai muốn đánh anh?”

Trương xảo xảo nghe thế lập tức ôm chặt cố Giang Vũ hơn, rồi lại nhìn Trương Hồng Nham yếu ớt nói: “Anh trai không được bãt nạt người cứu mạng cúa em!”

“Anh không có… Em vừa kêu anh là gì?”

Trương Hồng Nh@m muốn giải thích lại bất ngờ, đến mức trợn tròn mat, nước mắt cứ thế tuôn lã chã ra ngoài: “Đã lâu lắm rồi, em không gọi anh là anh trai nữa đấy! ông trời có mat mà, em gái tôi thật sự khỏe lại rồi!”

“Em…”

Trương xảo xảo định nói gì đó lại vừa mớ miệng, đã ngất đi.

“Cậu Trương đừng mừng quá sớm!”

Giang Vũ bình tĩnh nhìn Trương Hồng Nham, suốt quá trình cám xúc trẽn gương mặt anh chẳng chút thay đổi nào: “Tòi chí tạm thời sử dụng chân khí đế kiềm chế thứ kia trong cơ thế cỏ Trương, sau khí mặt trời xuống núi, thứ đó lại sẽ ra ngoài tác quái nữa”.

“Thứ này bị chuyên gia mà bố con anh mời chọc tức, nó nổi điên lên rồi sẽ giống như hành động. Lúc đó, cô Trương bị ảnh hưởng, lúc nào cũng nghĩ đến cái chết!”

“Thế thì mạng sống của em gái tôi đang gặp nguy hiếm rồi!”

Trương Hồng Nham vừa nghe những lời Giang Vũ nói, vẻ mặt lập tức lo láng mà trâng bệch. Anh ta vội vàng cầu xỉn Giang Vũ: “Cảm ơn anh đã cứu mạng cúa em gái tôi, nhưng dù sao có câu cứu người phải cứu cho chót. Anh hãy giúp em gái tôi chữa khỏi căn bệnh này đi!”

“Giang Vũ tôi đây không phài kẻ dề dãi, gọi là đến, đuổi là đi như thế!”

Giang Vũ lãc đâu, chắng nế nang ai. Anh giao Trương xảo xảo đang ngất trong vòng tay cho Trương Hồng Nham rồi lạnh lùng nói: “Tòi với nhà họ Trương chẳng có tình câm hay quen biết gì cá, nhưng tôi nế mặt anh Tê mới đến đây một chuyến”.

“Tòi chấp nhận các người không tin tôi, nhưng các người lại chửi mắng, bêu xấu tôi và anh Tê. Vặy thì các người cứ đi tìm chuyên gia kia cứu cô Trương đi, tạm biệt!”

Tê Thiên Minh thấy Giang Vũ muốn rời đi, anh ta vội vàng kêu cứu theo bản năng: “Tôi ở đây này anh Giang…”

“Anh câm miệng đi!”

Giang Vũ không cho Tê Thiên Minh nói, mà ôm vững eo cùa anh ta rồi xách đi ra ngoài.

Trương Hồng Nham đứng trơ măt nhìn Giang Vũ rời khỏi biệt thự mà lòng âm thầm lo láng mién man, anh ta đang nghĩ làm sao đuối kịp Giang Vũ khi mình đang bế Trương xâo xảo chứ? Thôi thì, anh ta về biệt thự trước đã.

Trương Hiến Minh thấy Trương xáo xáo vần bình an không chút vết thương, hay trầy xước nào, vội vàng mừng rỡ hõ lên: “Con gái số khó của bố, nếu con xày ra chuyện gì thì bõ cũng chết theo con!”

“Bố đừng khóc nữa, trước tiên bố cứ đưa Xáo Xáo lẻn phòng, còn con sẽ đi tìm Giang Vũ. Bây giờ, chỉ có mói mình anh ta mới chữa được bệnh cho xảo xâo!”

Trương Hồng Nham giao Trương xảo xảo cho Trương Hiển Minh, căn dặn: “Phái rồi, bố này! Bô’ gọi điện thoại lại cho chú Tê và xin lồi đi, sau đó nói chú ấy liên lạc với Thiên Minh giúp chúng ta”.

“Bố con mình đã gây tội tày trời với Giang Vũ rồi, trước mẩt chí còn chú Tê với Thiên Minh mới giúp được chúng ta thôi!”

“Được rồi! Bố lập tức gọi điện thoại cho chú Tề của con ngay đây!”

Trương Hiến Minh gọi người hầu đến chãm sóc Trương xâo xào, còn mình lấy điện thoại ra gọi cho Tê Báo Quốc.

Trương Hồng Nham lại vội vàng lao ra khỏi biệt thự, đuối theo Giang Vũ và Tê Thiên Minh.

“Tòi biết anh giận bố con họ, nhưng anh Giang à, tỏi đã xem Xáo xáo như em gái ruột của mình. Anh có thể nể mặt tôi mà cứu cò bé không?”

Tại trước cửa chính của biệt thự, Tê Thiên Minh nóng ruột nhìn Giang Vũ.

“Anh với Tê Bảo Quốc bị bố con nhà họ Trương chửi bới chỉ vì tôi, cho nên tôi phải thay hai người đòi lại thế diện rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play