Giang Vũ nghe thế cũng hơi sửng sốt vì bất ngờ, nhưng ngay sau đó gương mặt anh đã u ám.

Anh không đau lòng khi Hà Thủ ô mất khỏi tầm tay, mà ghét cay ghét đắng cách lật lọng của Long Hiểu Hà, thậm chí là vô cùng khó chịu.

“Cô hơi quá đáng rồi đấy Long Hiểu Hà”.

Vương Mãn Kim cũng bức xúc giận dữ gầm lên: “Các người là người nhờ tôi mời Giang Vũ đến đây, mọi chuyện đã bàn xong rồi thì cô lại trở mặt”.

“Tôi cứ lật lọng đây, anh làm gì được tôi?”

Long Hiểu Hà ôm cánh tay của Vương Hạo, tỏ vẻ đầy chán ghét rồi mắt: “Một thằng vô dụng chỉ biết bám váy phụ nữ như anh mà còn muốn lấy được lợi ích từ nhà họ Long bọn tôi à Giang Vũ? Không có cửa đó đâu”.

“Hai người này là aỉ, Hiểu Hà?”

Vương Hạo cũng hơi tò mò đánh giá từ trên xuống dưới người của Giang Vũ và Vương Mãn Kim.

“Tiểu Hạo, bác không biết cháu sẽ về nên…”

Long Khiếu Thiên vội vàng nói lại chuyện xảy ra của Giang Vũ cho anh ta nghe.

“Thằng nhãỉ nhà anh có tu vỉ gì mà dám đồng ý đại diện cho võ quán Khiếu Thiên ra trận chứ, anh có năng lực đó à?”

Vương Hạo nghe Long Khiếu Thiên nói lập tức nhìn Giang Vũ đầy châm biếm, dè bỉu.

“Quán chủ Long thật sự muốn lật lọng và hủy bỏ hợp tác giữa chúng ta à?”

Giang Vũ không quan tâm đ ến Vương Hạo, chỉ bình tĩnh nhìn Long Khiếu Thiên hỏi.

“Con rể Vương Hạo của tôi là đệ tử chính thức của tông môn võ đạo, bây giờ đã có tu vỉ đặt đến nội kình đại sư trung kỳ rồi. Dù Quách Chính có tự lên đài đấu, thì cũng không phải đối thủ của thằng bé đâu”.

Long Khiếu Thiên nói xong nheo mắt, tiếp tục nói với an ý sâu xa: “Cho nên tôi không cần lãng phí tiền tài lên một người như cậu nữa”.

“Hừ! Người ta nói đúng, phía trên không đàng hoàng thì phía dưới cũng sẽ chẳng ra gì!”

Giang Vũ hừ lạnh: “Tôi cũng không muốn hợp tác với đám không giữ lời các người, nhưng

tôi mong tương lai các người đừng hối hận”.

“Cậu yên tâm, tôi chắc chắn không hối hận đâu!”

Long Khiếu Thiên bật cười ha hả, còn tỏ vẻ tốt bụng nhắc nhở: “Phải rồi, nếu bọn tôi không cần nhờ cậu nữa rồi thì cậu cũng không thể lâỳ được thứ gì của nhà họ Long nữa. Cậu trả Hà Thủ ô lại cho tôi đi”.

“Mập! Chúng ta đi thôi”.

Giang Vũ không muốn nhìn thấy vẻ mặt ghê tởm của người nhà họ Long này thêm phút giây nào nữa, anh chỉ việc ném hộp quà lại trên bàn rồi rời đỉ.

“Mấy người đứng lại ở đó, tôi cho đi chưa?”

Long Hiểu Hà lại thốt lên, cô ta ôm cánh tay của Vương Hạo làm nũng: “Cưng à, tên khốn Giang Vũ này ỷ vào bám váy phụ nữ mà trước kia đã ép em quỳ gối dập đầu với anh ta đây. Thiếu điều còn muốn gi ết chết em rồi, anh phải báo thù cho em!”

“Thằng nhãỉ to gan ghê, dám bắt nạt vợ sắp cưới của tôi”.

Vẻ mặt của Vương Hạo lập tức đen lại, lạnh lùng nhìn Giang Vũ nói: “Nếu anh không

muốn chết thì lập tức quỳ gối dập đầu xin lỗi nhận sai cho tôi, chứ không..”

“Chứ không anh làm được gì tôi?”

Giang Vũ lạnh lùng cắt ngang lời Vương Hạo, cơn tức giận trong lồ ng ngực lại dâng lên thêm nữa.

“Chứ không tôi sẽ đánh anh tàn phế ngay bây giờ”.

Vương Hạo buông Long Hiểu Hà ra rồi tỏa ra một khí thế mạnh mẽ, ý đồ muốn dùng cách này để đe dọa Giang Vũ nghe lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play