“Cái dĩa màu đỏ vàng lộn xộn kia là gì?”
“Cà chua xào trứng đó!”
“Mấy miếng đen thui này là gì?”
“Cánh gà kho tàu!”
Giang Vũ nhìn bữa tiệc tình yêu do Kỷ Tuyết Tình nấu cho mình mà khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ bữa ăn đen tối trong lời đồn đây à.
“Từ nhỏ đến lớn, em mới vào bếp nấu ăn lần đầu đây. Cho nên màu sắc với vị có thể không hợp với anh”.
Kỷ Tuyết Tình vừa nói vừa ngại ngùng mà đỏ bừng mặt, cô nghiêm túc nói tiếp: “Nhưng mà em đã nấu theo công thức cả, chắc vị của nó còn ăn được. Anh nếm thử xem”.
“Cảm ơn em!”
Giang Vũ nuốt nước miếng, run rẩy cầm đôỉ đũa ăn từng miếng một. Mùi vị…
họ Kỷ ở Kim Lăng, cho nên từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được nuông chiều và sống trong nhung lụa. Cho nên khỉ cô vào bếp nấu cho Giang Vũ ăn, điều này đã khiến anh rất cảm động bất kể vị nó có ra sao.
“Vị của nó được không?”
Kỷ Tuyết Tình căng thẳng hỏi Giang Vũ với vẻ mặt chờ đợi.
“Ngon, ăn ngon lắm!”
Giang Vũ ăn ngấu nghiến, lại liên tục khen ngợi.
“Vị ngon thật à?”
Kỷ Tuyết Tình lập tức vui mừng cầm lấy đôi đũa: “Để em nếm thử!”
“Không được! Chút đồ này thì anh ăn không no đâu, nên em đừng có ăn”.
Vẻ mặt của Giang Vũ hơi hốt hoảng, anh vội vàng dồn hết các đ ĩa món ăn đến trước mặt mình. Kỷ Tuyết Tình chưa kịp phản ứng thì anh đã lùa hết vào trong miệng, ăn sạch.
Tiểu Viện với ông cụ Triệu đứng cách đó không xa, nhìn hình ảnh như thế chỉ biết cảm thán.
Vũ như vậy, vì Giang Vũ này thật sự yêu “chết” cô rồi.
Lúc Tiểu Viện với ông cụ vừa nhìn thấy đống đồ ăn đen xám đủ màu sắc kia dọn lên bàn thì đã vội vàng núp đi. Họ chỉ ngửi thôi đã thấy sợ hãi rồi chứ đừng nói chi là ăn, nhưng Giang Vũ lại… Đúng là bị condi tình yêu ám là nó khác hẳn!
“Em không ngờ bản thân còn có tài năng nấu nướng”.
Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ ăn vui vẻ như thế cũng mừng rỡ nói: “Sau này em dành thời gian rảnh để nấu cơm cho anh ăn há!”
Khóe môi của Giang Vũ run rẩy, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười. Trong lòng lại âm thầm r ên rỉ nếu ăn thêm vài bữa tiệc tình yêu nữa, sợ là anh không còn mạng mất!
Nhưng Giang Vũ nhìn nụ cười vui vẻ của Kỷ Tuyết Tình thì lại không thể từ chối được, chỉ có thể âm thầm quyết tâm sau này chế thêm thuốc giải độc để đề phòng.
“Em thích cuộc sống bây giờ không?”
Kỷ Tuyết Tình chống cằm nhìn Giang Vũ ăn ngấu nghiến mà đau lòng: “Khoảng thời gian vừa rồi chắc anh mệt lắm hả?”
“Cũng tạm! Tuy bây giờ hơi bận, nhưng cuộc sống lại thú vị hơn”.
Giang Vũ ngồi thẳng dậy, cười đáp: “Chỉ cần anh nghĩ đến việc mình cố gắng là để có thể ở bên em thì đã không còn mệt nữa rồi”.
“Xì, anh đâu cần liều mạng như thế”.
Đột nhiên Kỷ Tuyết Tình nói một cách kiên định: “Dù anh không làm gì thì em vần nuôi nổi anh mà”.
Giang Vũ nghe thế lập tức đần ra: “Sao đột nhiên em nói thế?
“Chúng ta đã không ăn cơm cùng nhau lâu lắm rồi”.
Kỷ Tuyết Tình hơi uất ức và oán trách nói: “Em chỉ mong anh bình an ở cạnh em, không cần làm việc vất vả như thế”.