Hà Dũng mang về cho con gái mấy phần kẹo cưới được đóng gói trong hộp giấy nhỏ màu đỏ từ đám cưới, tất cả đều là đồ được đôi vợ chồng mới cưới chuẩn bị thêm, phần còn lại chia cho họ hàng thân thích nhà mình.
Ngày hôm sau đi học, Hà Diệp chia cho bạn thân Chu Tình, bạn ngồi cùng bàn Ngô Viên Viên mỗi người một hộp.
“Tớ thích ăn chocolate.”
“Tớ thích ăn loại kẹo cứng này.”
Trong tiết học, hai cô gái vây quanh Hà Diệp vừa ăn kẹo vừa tám chuyện.
Cách đó một hàng bàn, Châu Hướng Minh âm thầm chua lòm, thì thầm với Lục Tân: “Dựa vào cái gì mà hai người họ có, còn chúng ta lại không có?”
Lục Tân: “Cậu cũng có thể đi xin còn gì.”
Châu Hướng Minh: “Tặng mới là tấm lòng, xin thì còn gì nữa?”
Bởi vì chuyện kẹo cưới nên buổi tối ba người cùng nhau đạp xe về nhà, Châu Hướng Minh không nói câu nào mà chỉ liên tục lia mắt nhìn trộm Hà Diệp.
Đương nhiên anh ấy không quan tâm gì mấy viên kẹo kia, nhưng anh ấy để ý liệu Hà Diệp có coi anh ấy với Lục Tân là bạn bè không.
Tuy Lục Tân thích Hà Diệp, nhưng vì chuyện này Châu Hướng Minh cũng đã trả giá rất nhiều, đồng thời cũng thật lòng coi Hà Diệp như người một nhà.
Đúng là càng nghĩ càng thương.
Châu Hướng Minh thở dài đầy lộ liễu.
Hà Diệp đạp xe phía trước, nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh ấy.
Châu Hướng Minh không giấu được gì, chua lòm nói: “Bạn Tiểu Diệp, cậu phụ lòng lòng nhiệt tình của tôi quá.”
Hà Diệp mờ mịt: “Tôi làm gì sao?”
Châu Hướng Minh quay đầu hừ hừ: “Cậu làm gì trong lòng cậu tự biết rõ.”
Hà Diệp: “…”
Lục Tân giải thích: “Cậu ấy thấy cậu đưa kẹo cưới cho mấy người Chu Tình, cậu ấy chê cậu không đưa cho cậu ấy nữa.”
Lúc đầu Hà Diệp giật mình, sau đó cô lại cười, cô dừng xe lại lấy hai hộp kẹo cưới khác ra từ trong cặp, lần lượt đưa cho hai chàng trai trước mặt: “Tôi cũng có chuẩn bị cho hai cậu, trong lớp không được tiện lắm, vốn dĩ tôi còn định để đến cửa khu chung cư rồi đưa cho các cậu.”
Không nhắc đến chuyện cô mang ơn của Lục Tân, chỉ riêng tình bạn tối nào hai cậu bạn này cũng đưa cô về nhà thôi là đã không thể nào thiếu hai phần kẹo mừng này được.
Tâm trạng của Châu Hướng Minh lập tức chuyển từ nhiều mây sang nắng, anh ấy mở hộp ra bỏ một viên kẹo vào miệng, ngâm nga một bài hát rồi đạp xe về phía trước.
Lục Tân còn dừng lại bên cạnh cô.
Hà Diệp nhỏ giọng nói: “Còn thiếu cậu một cốc trà sữa, hôm nào cậu muốn uống thì nhớ bảo tôi.”
Tối hôm qua trực nhật, lúc về khu chung cư cô muốn mời Lục Tân đi uống, nhưng Lục Tân nói tạm thời anh không muốn uống.
Lục Tân cười cười: “Sao tôi lại cảm thấy như cậu đang sốt ruột muốn trả nợ thế nhỉ?”
Hà Diệp cúi đầu, nhưng thứ trả không phải nợ mà là nợ ân tình.
Lục Tân nhìn thấy cô bất an nắm chặt tay lái, anh vừa đạp xe vừa nói: “Muộn nhất là cuối tuần này, tôi sẽ thông báo cho cậu biết.”
Hà Diệp cười.
.
Chớp mắt đã đến giữa trưa ngày chủ nhật, Hà Diệp tiếp tục đến siêu thị đưa cơm cho ba.
Trước kia Hà Dũng đều cười ha hả chào đón con gái mình, hôm nay chẳng mấy khi sắc mặt của ông lại trở nên nghiêm trọng, chờ đến khi khách hàng rời đi, ông lập tức nhìn chằm chằm con gái hỏi: “Tuần trước con gặp phải côn đồ à? Sao con không nói cho ba biết?”
Hà Diệp ngơ ngác: “Sao ba lại biết?”
Hà Dũng: “Buổi sáng Lục Tân đến đây, thằng bé nói hôm đấy đúng lúc thằng bé đến mua đồ, nhìn thấy mấy tên đấy bắt nạt con.”
Hà Diệp không muốn ba lo lắng nên cô vội vàng giải thích: “Ba đừng lo lắng, người kia chỉ mới nói một câu không đứng đắn thì Lục Tân đã đến rồi, sau đấy cũng xảy ra chuyện gì nữa.”
Đã qua một tuần rồi, Hà Dũng còn có thể sốt ruột gì được nữa, ông chỉ tức giận, hận không thể bắt tên tóc vàng kia lại đánh anh ta một trận nhừ đòn.
Hà Diệp yên lặng mở hộp cơm ra, lén lút quan sát ba mình, thấy ba không còn tức quá nữa, cô mới nhỏ giọng thì thầm: “Lục Tân đến mua đồ ạ?”
Lục Tân giúp cô là thật, nhưng sao anh lại kể chuyện này làm gì để ba cô phải tức giận suông thế?
Hà Diệp có hơi trách anh.
Hà Dũng: “Không phải, thằng bé cố ý đến nói chuyện này với ba, khuyên ba nên lắp camera trong siêu thị, vừa có thể đề phòng ăn trộm vừa có thể khiến mấy loại người như này phải e ngại.”
Hà Diệp sững sờ.
Hà Dũng thở dài.
Lúc trước ông cũng mở siêu thị, cửa hàng nhỏ ở khu chung cư cũ có mặt tiền không lớn lắm, nhìn thoáng qua cũng không có bao nhiêu điểm chết nên ông chưa từng nghĩ tới việc lắp đặt camera giám sát, lúc ấy cũng không có mấy siêu thị nhỏ lắp đặt thứ này.
Sau khi chuyển đến đây, tạm thời Hà Dũng chưa nghĩ đến chuyện này, nhưng được Lục Tân nhắc nhở như vậy, Hà Dũng lập tức quyết tâm muốn lắp đặt thứ này.
“Cậu bạn này của con tốt lắm, thằng bé còn cố tình lên mạng tìm mấy loại cho ba chọn, vừa nãy ba đã đặt hàng rồi, hai ngày nữa sẽ giao đến đây, thằng bé còn nói đến lúc đấy sẽ dạy ba cách dùng nữa.”
Vốn dĩ Hà Dũng đã đánh giá cao hạt giống Thanh Bắc Lục Tân này, bây giờ cảm quan của ông với Lục Tân lại càng tăng cao hơn.
Chút trách móc nhỏ vừa nãy của Hà Diệp đối với Lục Tân lại biến thành sự cảm kích đầy chân thành, hoá ra không phải vì anh lắm mồm, mà là vì khuyên ba lắp camera.
Nhân lúc ba đang ăn cơm, Hà Diệp đi về phía kệ để hàng, gửi tin nhắn cho Lục Tân: [Tôi nghe ba tôi nói rồi, lắp camera cho siêu thị cũng khá tốt, cảm ơn cậu.]
Tổ trưởng: [Tôi không nói thì sau này chú cũng nghĩ đến thôi, sau này lắp camera riêng sẽ càng ngày càng phổ biến.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Lúc về tôi sẽ nghiên cứu cái này, lúc lắp đặt không cần làm phiền đến cậu đâu.]
Tổ trưởng: [Được thôi, có vấn đề gì thì gọi tôi.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Ừ, bây giờ tôi đang ở bên ngoài khu chung cư, cậu có muốn tôi mua mang về cho cậu một cốc trà sữa không?]
Tổ trưởng: [Được, vẫn là nước chanh.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Cậu ở toà nhà số 10 đúng không? Đợi lát nữa tôi đến sẽ gọi cậu.]
Tổ trưởng: [OK.]
Cuộc nói chuyện kết thúc, Hà Diệp cất điện thoại đi, chờ ba ăn cơm xong, cô dọn hộp cơm đi về trước.
Chờ trà sữa mất mấy phút, một tay Hà Diệp cầm ô che nắng, một tay cầm túi đựng hộp cơm, trà sữa đi vào trong khu chung cư.
Cô nhớ lại đường đi đến toà nhà số 10, hơn nữa cô cũng che ô khá thấp nên cũng không chú ý đến người đi lại hai bên đường.
Mãi đến khi bên cạnh có tiếng chuông xe vang lên, Hà Diệp mới vô thức nhìn sang, sau đó cô sững sờ.
Dưới bóng cây, Lục Tân ngồi trên xe đạp, khẽ mỉm cười nhìn cô.
Hà Diệp: “Cậu, sao cậu lại…”
Lục Tân: “Toà nhà số 10 cách chỗ này rất xa, cậu đã mời tôi rồi thì sao tôi có thể không biết xấu hổ bắt cậu đi sang đấy trong trời nóng nực thế được.”
Nói xong, anh lại nghiêng đầu ra hiệu cho Hà Diệp ngồi lên trên: “Đến cũng đến rồi, để tôi đưa cậu đi một đoạn.”
Không hiểu sao Hà Diệp lại thấy chột dạ, cô nhìn trước nhìn sau, cuối tuần trước cô cũng ngồi xe anh, nhưng khi đó là buổi tối nên không sợ bị ai thấy.
Cũng may bây giờ trời đang nắng chói chang, trên cả con đường cũng chỉ có hai người là cô với Lục Tân.
Khách sáo một lúc, trong sự kiên trì của Lục Tân, Hà Diệp thu ô, nhanh chóng ngồi lên yên sau xe đạp.
Ánh mặt trời rất gắt, Lục Tân cũng đạp rất nhanh, kèm theo đấy là một làn gió mát, gió thổi khiến tóc mái bên tai Hà Diệp đong đưa theo, tóc cọ lên mặt khiến cô thấy hơi ngứa.
Chẳng mấy chốc xe đạp đã dừng lại dưới bóng cây trước toà nhà số bảy.
Hà Diệp xuống xe, đưa trà sữa lạnh sang cho anh.
Một tay Lục Tân nhận trà sữa, một tay khác móc ra một hộp đồ trong suốt trong túi áo rộng thùng thình, bên trong đấy có để bảy phần là hạt lựu đỏ đã được bóc sẵn.
“Mẹ tôi thích ăn hạt lưu, bóc nhiều quá, hộp này cho cậu đấy.”
Hà Diệp: “Bác gái bóc á?”
Lục Tân: “Tôi bóc, còn mấy quả nữa, bà ấy muốn ăn thì tôi lại bóc thêm, còn tươi lắm.”
Nói xong, anh nhét hộp vào trong tay Hà Diệp rồi đạp xe đi.
Gió thổi bay vạt áo mở rộng của anh, nhẹ nhàng phấp phới trong không trung.
Hà Diệp nhìn về phía tay mình, hình như hộp nhựa vừa được lấy ra từ tủ lạnh, hộp vẫn còn lạnh.
Lên trên tầng, Hà Diệp rửa tay, ngồi vào bàn ăn mở hộp ra ăn.
Hạt lựu nhiều thịt hạt nhỏ, rất ngọt, ăn rất ngon.
Hà Diệp vừa mới nảy ra ý định để lại cho ba nửa hộp, lại đè lại ý này, để cái gì mà để, ba hỏi hạt lựu ở đâu ra thì cô biết phải giải thích thế nào?
Chỉ có thể nói Lục Tân thật sự rất giỏi kết bạn, nếu như là Hà Diệp, cô không thể nào chu đáo toàn diện như vậy được.
Hai ngày sau, camera Hà Dũng đặt mua trên mạng đã đến.
Hà Diệp cũng đã biết rõ cách lắp đặt và cách sử dụng của camera, đêm đó bỏ ra một tiếng mới hoàn thành lắp đặt với hướng dẫn cho ba mới lần đầu dùng. Hà Dũng bốn mươi tuổi lại như mới có được một món đồ chơi thú vị, ông chỉ đạo con gái đi tới đi lui trong siêu thị còn ông ngồi trước màn hình quan sát hiệu quả.
Hai cha con về đến nhà cũng đã sắp mười một giờ rưỡi.
Hà Diệp suy nghĩ, lại gửi tin nhắn Lục Tân: [Đã lắp xong camera rồi, ba tôi rất thích, ông ấy cứ khen cậu mãi.]
Tổ trưởng: [Chú có biết cách dùng không?]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Tôi dạy ông ấy rồi, rất đơn giản, nhưng vẫn phải cảm ơn cậu.]
Tổ trưởng: [Không cần khách sao đâu.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Không còn chuyện gì nữa, cậu đi nghỉ sớm đi.]
Tổ trưởng: [Ừ, ngủ ngon.]
Bỏ điện thoại xuống, Hà Diệp lại nghe bài nghe tiếng anh thêm một lúc, rồi nhanh chóng đi ngủ.
.
Đến ngày cuối tháng, rõ ràng các học sinh sôi nổi hơn mọi ngày, bởi vì ngày mai sẽ bắt đầu được nghỉ lễ quốc khánh, tuy học sinh lớp mười hai chỉ có ba ngày nghỉ ít đến đáng thương.
Đến tiết tự học buổi tối, Hà Diệp nhét gần như tất cả sách giáo khoa sách bài tập vào cặp sách, chuẩn bị để tiếp tục phấn đấu ở nhà trong ba ngày nghỉ này.
“Vừa nhìn thấy cắp sạch của cậu là tôi đã biết cậu không định đi đâu chơi rồi.”
Đi xa khỏi trường học, Châu Hướng Minh đi đến bên cạnh Hà Diệp, thổn thức nói.
Hà Diệp: “Còn bao nhiêu bài tập như thế, vốn dĩ đã không có mấy thời gian chơi rồi.”
Châu Hướng Minh: “Thời gian tựa như bọt biển, chỉ cần cố bóp tý là có thôi. Hơn nữa ngày mùng hai là sinh nhật của Lục Tân, cậu ấy đã lên kế hoạch dẫn chúng ta đi chơi thuyền rồi.”
Hà Diệp: …
“Chúng ta”, là ý mà cô hiểu ấy hả?
Cuối cùng Lục Tân đang đạp xe theo sau cũng đi đến bên phải Hà Diệp, giải thích với cô: “Phong cảnh ở chỗ đấy khá đẹp, cách nội thành cũng gần nữa, rất hợp để đi chơi một ngày, ngoại trừ chúng ta thì tôi còn gọi thêm cả Lý Lương, chắc là cậu đã từng gặp rồi?”
Đương nhiên Hà Diệp đã từng gặp Lý Lương, người đấy cao gầy, đeo mắt kính, thường xuyên đến lớp 12/8 để tìm Lục Tân với Châu Hướng Minh chơi.
Hà Diệp: “Con trai mấy cậu đi cùng nhau, tôi không đi?”
Rõ ràng mọi người còn chưa thân nhau đến độ hẹn nhau đi du lịch, chứ chưa nói gì đến chuyện chỉ có một cô gái là cô, chỉ tưởng tượng đến cảnh đi ra ngoài thôi Hà Diệp đã cảm thấy mất tự nhiên.
Châu Hướng Minh: “Cùng là bạn bè cả mà, phân biệt con trai con gái làm gì, hơn nữa thuyền để chèo ở bên đấy là loại hai chỗ ngồi, cậu không đi là chúng tôi lại phải kéo thêm một người ngoài cho đủ số.”
Hà Diệp cắn môi.
Lục Tân nhìn cô, nói: “Không muốn đi cũng không sao đâu, tuỳ cậu muốn gì thôi.”
Châu Hướng Minh: “Nếu Hà Diệp thật sự không đi, vậy cậu tìm người ngoài đi, tôi với Lý Lương sẽ đi chung. Đúng rồi, cậu đã mua vé chưa, có thể trả lại một vé không?”
Lục Tân: “Ngày mai rồi mua cũng được.”
Hà Diệp thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy mọi người đi chơi vui nhé, tôi thích ở nhà học bài hơn.”
Lục Tân: “Ừ.”
Châu Hướng Minh: …
Sau khi ba người tách ra, Châu Hướng Minh không nhịn được châm chọc anh em tốt của mình: “Tôi đã đắp sẵn sân khấu cho cậu rồi, cậu chỉ cần nói đã mua vé rồi không trả lại được thôi, chắc chắn Hà Diệp sẽ đi, cần ngủ thật, cứ nhất quyết phải nói thật.”
Lục Tân chỉ thản nhiên đạp xe đạp.
Châu Hướng Minh: “Được rồi, cậu cũng không tích cực thì sau này tôi mặc kệ đấy!”
Lục Tân: “Ừ, đọc nhiều sách vào, đừng phân tâm.”
Châu Hướng Minh: …
.
Tuy Hà Diệp không muốn đi bơi thuyền với ba nam sinh, nhưng nếu cô đã biết ngày mùng hai là sinh nhật của Lục Tân thì kiểu gì cũng phải làm chút gì đấy, dù gì thì Lục Tân lên kế hoạch du lịch còn tính thêm cả phần của cô.
Vấn đề là, Hà Diệp chưa từng tặng quà cho con trai nên không hề có kinh nghiệm.
Mấy thứ tra ra được trên mạng quá hoa hoè loè loẹt, Hà Diệp càng xem càng thấy không được, cô đành phải cầu cứu Châu Hướng Minh thân thiết với Lục Tân nhất: [Lục Tân thích cái gì thế? Tôi cũng muốn mua cho cậu ấy một món quà.]
Trường Châu Hướng Minh: [He he.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [?]
Trường Châu Hướng Minh: [Tôi nghĩ lại rồi, cậu ấy không cực kỳ thích cái gì cả, cậu ấy để ý tính thực dụng hơn.]
Hà Diệp cũng hy vọng có thể tặng một món quà khá có ý nghĩa, thứ mà mua xong rồi vứt sang một bên chỉ tổ lãng phí tiền.
Mấy phút sau, Trường Châu Hướng Minh: [Thắt lưng, dao cạo râu, móc chìa khóa, cậu chọn một cái đi, đây là mấy thứ gần đây cậu ấy có nói muốn mua.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Vậy móc chìa khóa đi.]
Thắt lưng thì quá mập mờ, dao cạo râu lại kỳ quặc quá.
Hơn nữa Hà Diệp chưa từng để ý, Lục Tân có mọc râu không?