Nuôi Ong Tay Áo

Tiểu Phương.


9 tháng


1.

Tôi tài trợ cho cô gái Tiểu Phương tốt nghiệp đại học, cô ấy nói muốn đến thành phố của tôi để xem, tôi rất hạnh phúc, ngày Tiểu Phương đến tôi có một cuộc họp rất quan trọng không thể đến sân bay để đón cô ấy, để cho chồng tôi đi.

Khi đi làm về, tôi mang theo một đống đồ ăn mà các cô gái trẻ thích ăn, chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng cười của chồng và Tiểu Phương.

Tôi đẩy cửa nhà ra, tiếng cười của Tiểu Phương đột nhiên dừng lại, cô ta từ trên ghế sa lon đứng dậy, nhỏ giọng hô với tôi: “Chị Đường.”

Tôi đưa đồ ăn vặt đã mua cho cô ta: “Chị mua một số thứ mà các bạn trẻ thích ăn, buổi tối đói bụng thì ăn.”

“Chị Đường, những thứ này em đều chưa từng ăn qua, rất đắt tiền, chị nuôi em nhiều năm như vậy, em không nên lại dùng tiền của chị.”

“Em đến thành phố A chỉ để tìm một công việc bằng chính khả năng của mình và để báo đáp lòng tốt của chị.”

Nói đến đây, đôi mắt của Tiểu Phương đỏ hoe, cô ta nhìn chồng tôi: “Anh rể, chị Đường thật tốt bụng. Nếu không có chị ấy, em đã bỏ học từ lâu rồi, em muốn ở lại đây thành phố để trả ơn chị Đường.”

Chồng tôi tính tình ôn hòa lại biết dỗ dành: “Ngày đầu tiên em đến, ăn cơm tối trước, có chuyện gì ngày mai nói sau.”

Tiểu Phương rất dịu dàng gật đầu, bộ dáng kia thoạt nhìn thanh thuần lại vô hại.

Tôi không biết nấu ăn, bình thường thức ăn trong nhà đều do chồng nấu, chồng nấu cơm trong bếp, tôi nhàn rỗi nhàm chán muốn dẫn Tiểu Phương đi xem xung quanh, Tiểu Phương lại nói cô ấy biết nấu cơm, muốn vào bếp giúp chồng.

Tôi kéo cô ta ngồi xuống: “Anh ấy có thể làm tốt, không cần em hỗ trợ, em mới tới có tính toán gì?”

Tiểu Phương rũ mắt xuống, trên mặt mang theo một chút mất tự nhiên: “Em muốn ra ngoài thuê nhà trước, sau đó lại tìm một công việc, em nghe nói nhà ở thành phố A đều rất đắt đỏ, em cũng không biết số tiền em kiếm được có đủ để thuê nhà hay không.”

Tôi nghe vậy, cười cười: “Chỗ này của chị không phải có phòng ở sẵn có sao, chỉ có chị và anh rể của em, em có thể sống ở đây, khi nào tìm được việc làm thì có thể chuyển ra ngoài ở.”

Tiểu Phương xấu hổ nhìn tôi, mím khóe miệng, cứng ngắc nói: “Em không muốn làm phiền chị nữa.”

“Em coi chị là chị, chị của mình làm sao tính là phiền toái đây.”

Tôi nhìn bộ dáng của Tiểu Phương, nghĩ đến bộ dáng tôi vừa tốt nghiệp, lúc đó vì tìm việc làm thật sự rất khó, lúc ấy tôi đã nghĩ, chỉ cần tôi thành công, tôi nhất định nghĩ biện pháp giúp đỡ người khác.

Bây giờ tôi sống tốt, tôi rất muốn giúp Tiểu Phương cố gắng và tiến bộ như vậy.

Tiểu Phương nhìn vẻ mặt cảm kích của tôi, nước mắt đảo quanh hốc mắt: “Chị Đường, em cũng không biết báo đáp chị như thế nào.”

2.

Sau bữa tối, tôi sẽ có một cuộc họp video, vẫn còn sớm, tôi sợ Tiểu Phương sẽ xấu hổ khi xem TV trong phòng khách, vì vậy tôi đã đặc biệt nói với chồng tôi để anh ấy dành nhiều thời gian hơn cho Tiểu Phương.

Chồng tôi đồng ý.

Tôi từ phòng làm việc đi xuống cầu thang sau cuộc họp, và nhìn thấy Tiểu Phương đang mỉm cười hạnh phúc trong khi ôm cánh tay của chồng tôi.

Tôi đi một đôi dép lê đế mềm, tiếng bước đi rất khẽ, tôi đi ra sau ghế sô pha, xem bộ phim hài đang chiếu trên màn hình lớn, híp mắt cười.

“Anh rể, Chị Đường lúc nào cũng bận rộn như vậy sao?”

“Ừm, thời kỳ cô ấy khởi nghiệp leo dốc quả thật tương đối bận rộn.”

“Chị Đường thật lợi hại, chị ấy chính là loại nữ cường nhân trong TV, ở bên ngoài so với đàn ông còn lợi hại hơn, em cũng không được lắm, tính tình em tương đối mềm yếu, đọc sách cũng được, nhưng vừa ra ngoài đối mặt với người xa lạ em liền sợ hãi.”

“Nếu chị Đường biết em vô dụng như vậy có thể hối hận hay không việc tài trợ em nhiều nay như vậy.”

Tôi nhìn Tiểu Phương ôm cánh tay chồng trong lòng có chút không thoải mái, nhưng nghĩ cô ấy là một đứa trẻ mới tốt nghiệp, không thể có nhiều tâm tư xấu như vậy, cũng không nghĩ nhiều như vậy.

“Chị sẽ không hối hận, chỉ cần em cố gắng, chỉ cần em nghĩ em cũng có thể biến thành phụ nữ như chị.”

Thanh âm của tôi đại khái dọa Tiểu Phương, cô ấy lập tức buông tay ôm cánh tay chồng tôi, từ trên sô pha đứng lên: “Chị Đường, chị xuống từ khi nào, sao lại không có âm thanh?”

“Chị mới xuống. Mấy người mải mê quá. Muộn rồi, ngủ đi.”

Tôi liếc nhìn chồng rồi quay người đi lên lầu.

3.

Việc tìm kiếm việc làm của Tiểu Phương không suôn sẻ lắm.

Mấy ngày nay mỗi tối Tiểu Phương về nhà đều ủ rũ, bộ dáng rầu rĩ không vui.

“Công việc không phải vài ngày là có thể tìm tốt, thành tích của em không tệ, năng lực cũng tốt, chậm rãi tìm không cần gấp gáp.”

Tôi gắp một miếng cánh gà kho vào bát của Tiểu Phương, khuyên cô ấy đừng quá lo lắng, tìm việc ngoài sức lực còn cần nhiều may mắn, đôi khi lo lắng cũng vô ích.

Tiểu Phương cúi đầu, nước mắt lã chã rơi trên mặt bàn: “Chị Đường, xin lỗi, em phụ lòng chị, lúc trước chị bảo em tốt nghiệp sẽ về quê làm giáo viên nông thôn. Em không nghe, em cho rằng em có thực lực có thể tìm được một công việc rất tốt ở thành phố A, là em tự mình đánh giá quá cao bản thân, là em tự lượng sức mình, loại người như em hẳn là trở về quê hương cả đời đều ở nơi đó.”

Thấy Tiểu Phương khóc, tôi khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn chồng: “Công ty anh còn chỗ trống không, để cô ấy thử làm thực tập sinh trước, vừa làm vừa tìm việc khác, không thì để cô ấy buồn vậy. Mỗi ngày như thế này, cô ấy sẽ chết ngạt mất.”

Chồng tôi ngập ngừng một lúc, hơi ngượng ngùng nhìn tôi: “Anh đang thiếu một thư ký, nhưng anh đã nhờ người tìm một thư ký nam rồi”.

“Vậy để cho Tiểu Phương đi thực tập một tháng, nam thư ký kia của anh cũng sẽ tuyển.”

Ông xã gật gật đầu: “Vậy thì cứ như vậy trước, anh cũng giúp Tiểu Phương lưu ý công việc thích hợp một chút, thư ký cô ấy không làm được.”

Tôi nhìn Tiểu Phương, rút một tờ khăn giấy cho cô ấy: “Trước tiên đến công ty của anh rể em rèn luyện, rèn luyện, đừng một tí liền khóc, khóc cũng không giải quyết được vấn đề.”

Tiểu Phương rỉ nước mắt nhìn tôi: “Em sẽ cố gắng.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play