Dương Dịch Lạc buồn bã trở về kí túc xá, trong đầu liên tục nhớ lại khung cảnh ban nãy. Một lúc là dáng vẻ khóc lóc của cô gái ngày hôm qua, một lúc lại là dáng vẻ gọi anh của cô gái.
Khung cảnh của hai người giống như được định hình trong đầu cô vậy, mãi vẫn không thể rời đi.
Chắc Phó Bác Nhất rất thích cô gái kia nhỉ.
Tin cậy, chu đáo, đều là mọi thứ mà Dương Dịch Lạc chưa từng thấy Phó Bác Nhất biểu hiện khi ở bên cạnh cô.
Trái tim có chút đau khói, Dương Dịch Lạc không kìm nén nổi nữa. Đây là lần đầu tiên cô thích một chàng trai đến như vậy, cô vì anh, gần như làm tất cả mọi chuyện. Cô thích ngủ nướng, nhưng vì anh cô đã dậy sớm, để dỗ dành anh vui vẻ mà chẳng quan tâm chuyện gì khác cả.
Nhưng cô vẫn thua rồi, tình yêu nào có đạo lý để nói cơ chứ.
Khi trở về kí túc xá vào buổi trưa, mọi người đều đang ngủ say. Bởi vì hôm qua cô đột nhiên bị sốt nên tất cả mọi người trong phòng gần như đều vận động, hiện giờ ai ai cũng đang ngủ bù lại.
Bạn thấy đấy, lúc này không phải chỉ có mỗi tình yêu thôi đâu.
Khi cô đẩy cửa vào, bên trong phòng tối om, cửa sổ đã được một tấm rèm cửa dày cộm che lại. Các bạn cùng phòng đều đang hít thở đều đều.
“Vất vả cho các cậu rồi.” Cô nói thầm trong lòng.
Từ bệnh viện ra, Dương Dịch Lạc đã cảm thấy bản thân vô cùng khó chịu. Cô cảm thấy cơ thể hơi nhớp nháp, khẽ ngửi một cái, khắp nơi đều là mùi thuốc khử trùng.
Dương Dịch Lạc cẩn thận lấy quần áo, nhanh chóng đi tắm.
Sau khi đi ra, Thường Lam còn chưa mở mắt, người còn đang ngáy ngủ, nói: “Cậu về rồi à, còn sốt không?”
Dương Dịch Lạc lắc đầu, sợ làm phiền đến những người khác nên cô nói nhỏ: “Đã khỏe rồi, cậu mau ngủ đi.”
Cô cầm theo máy sấy tóc đi sang kí túc xá bên cạnh.
Phòng kí túc xá đối diện học chung một chuyên ngành, một lớp với bọn họ nên thường xuyên ngồi thảo luận bài tập cùng nhau, rất thân thiết. Khi Dương Dịch Lạc đi vào, bọn họ còn quan tâm: “Hôm qua cậu dọa chết bọn tớ rồi, không sao đấy chứ?”
Dương Dịch Lạc lắc đầu: “Không sao, làm các cậu sợ rồi.”
“Không sao là tốt, lần sau chú ý chút đó. Mùa đông rất dễ bị cảm lạnh, đừng để đến lúc bị bệnh rồi mà bản thân còn không biết. Cậu có biết lúc khuya phòng các cậu hoảng loạn thế nào không.”
Dương Dịch Lạc gật đầu đồng ý. Trái tim bị Phó Bác Nhất làm tổn thương hình như cũng không còn đau nữa, khắp nơi đều là bất ngờ không phải sao?
Cô đứng ở một bên sấy tóc, Hứa Hoan thấy cô đến mà chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ, sợ cô bị lạnh, lại tìm một cái áo khoác cho cô: “Cậu mau mặc vào đi, đừng để lạnh vào người.”
Dương Dịch Lạc nhìn áo khoác màu đen trên người, kiểu dáng và chất liệu của nó rất giống với chiếc áo khoác lần trước Phó Bác Nhất đưa cho cô lúc ở trên xe buýt.
Suy nghĩ của cô dừng tại đây.
Khi đó, rõ ràng anh không nói gì cả, nhưng Dương Dịch Lạc cũng biết được anh thích mình thông qua hành vi cử chỉ của anh.
Hiện giờ thực sự không chắc chắn rồi, có phải do cô tưởng tượng quá rồi không?
Biết đâu chỉ là mối quan hệ rất đỗi bình thường của người ta, là bản thân cô phóng đại nó lên mà thôi.
Thấy cô ngẩn người, Hứa Hoan lắc vai cô: “Cậu ngây ngốc gì thế? Tóc sắp cháy rồi kìa.”
Cô tắt máy sấy tóc, cởi áo khoác trên người trả lại cho cô ấy: “Trong phòng có điều hòa, cậu muốn tớ nóng chết, sau đó kế thừa Hoa Bối(*) của tớ hả?”
(*) Hoa Bối 花呗: Ứng dụng như thẻ tín dụng, có thể tìm trong Zhifubao.
Hứa Hoan lấy áo lại, đáp: “Tớ muốn kế thừa fan của cậu.”
Dương Dịch Lạc: “...”
Hứa Hoan tiện tay ném áo khoác lên lưng ghế, kéo Dương Dịch Lạc đến nhiều chuyện.
“Lạc Lạc, Kiều Sâm của khoa báo chí tỏ tình với cậu thật à?”
“Hả!” Dương Dịch Lạc khó hiểu, hỏi: “Tại sao lại tỏ tình với tớ?”
Dương Dịch Lạc ngơ ngác hỏi, Hứa Hoan đụng vai cô: “Cậu không biết thật hay giả vậy?”
Cô không biết nên khóc hay nên cười nữa: “Hôm qua xuống sân khấu thì tớ trở về ngủ rồi, lúc tỉnh lại thì được các bạn cùng phòng đưa tới bệnh viện. Tớ biết gì chứ?”
Hứa Hoan đáng tiếc nói: “Tiếc là cậu không ở đó, hôm qua trên diễn đàn của trường phải nói là vô cùng sôi nổi.” Nói xong, cô ấy mở điện thoại, đập vào mắt Dương Dịch Lạc chính là dòng tiêu đề màu đỏ rất lớn kia:
#Chấn động! Nam thần của khoa báo chí vậy mà lại tặng hoa tươi cho đàn em năm nhất, đã vậy còn là hoa hồng. Là tình yêu? Hay là tình yêu đây?#
Hôm qua đứng trên sân khấu không nhìn thấy Phó Bác Nhất nên đầu cô mơ hồ, không hề nhớ được có chuyện này. Trong ấn tượng của cô, hình như cô từng nhận lấy bó hoa của đàn anh Kiều Sâm, khi đó cô cố gắng kiên cường, nói lời cảm ơn.
Lúc đấy đầu óc cô hỗn loạn, làm gì nghĩ đến chuyện này là như thế nào cơ chứ?
“Biết đâu người ta tặng hoa để thể hiện phép lịch sự thì sao.:
Hứa Hoan “ồ” một tiếng, nhưng kéo rất dài, nhìn cô không chớp mắt: “Anh ấy không tặng ai khác mà chỉ tặng cậu, còn là hoa hồng nữa.”
Dương Dịch Lạc: “...” Cô còn định tặng hoa hồng đây nè.
Nhắc đến hoa hồng, cô chỉ nhớ đến là cô muốn tặng nó cho Phó Bác Nhất, đáng tiếc nhân vật chính vẫn chưa biết đến sự tồn tại của bó hoa này, nó đã úa tàn rồi.
“Lạc Lạc, cậu nói xem, cậu theo đuổi Phó Bác Nhất của học viện y học, còn Kiều Sâm của khoa báo chí lại theo đuổi cậu. Vậy cậu thích ai?”
“Không thích ai cả. Bà đây là nữ vương hướng về sự nghiệp.” Dương Dịch Lạc học theo cách nói của nhân vật trong phim truyền hình.
“Quả nhiên vẫn là chị Lạc của tớ lợi hại.”
“Chứ còn gì nữa.”
Cô đang suy nghĩ thì tiếng chuông vui tai truyền đến, Dương Dịch Lạc ngừng máy sấy tóc, đi về phía để điện thoại. Cô còn chưa di chuyển, Hứa Hoan đã hét lớn.
“Lạc Lạc, là Kiều Sâm, Kiều Sâm đó.” Cả phòng 433 đều trở nên kích động, ghé sát đầu bên cạnh cô.
Dương Dịch Lạc nghe vậy, dứt khoát mở loa ngoài.
Giọng nói Kiều Sâm ở bên trong truyền ra, là giọng nói rất có độ nhận diện, anh ấy nhả chữ rõ ràng, có mùi vị đặc biệt của người dẫn chương trình phát thanh. Anh ấy nói: “Lạc Lạc.”
Những người khác đều dỏng tai lên nghe, sợ sẽ bỏ lỡ gì đó.
“Alô, đàn anh có chuyện gì sao?”
“Em bệnh rồi à? Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng ạ, cảm ơn đàn anh, hôm nay đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Hứa Hoan lập tức đưa mắt với Dương Dịch Lạc, nhưng cô giả vờ như không nhìn thấy.
“Chuyện hôm qua là sai sót của anh, ngay cả việc em bị bệnh cũng không biết. Để tỏ lòng xin lỗi, tối nay anh mời em ăn bữa cơm có được không?”
Vốn dĩ Dương Dịch Lạc không định đồng ý, nhưng nhớ đến tiêu đề lớn trên diễn đàn, nghĩ đến những chuyện xảy ra lúc cô luyện tập, hình như Kiều Sâm thực sự đối xử khác biệt với cô.
Cô vừa trải qua cảm giác đau khổ khi không có được người mình thích, cô không muốn người khác cũng phải trải qua chuyện này.
Có một số lời vẫn nên nói rõ từ sớm sẽ tốt hơn.
“Được, vậy tối gặp.”
Sau khi tắt điện thoại, người trong phòng đều nhìn cô bằng ánh mắt hóng chuyện: “Được rồi, các cậu đừng nhìn nữa, học tập là quan trọng, đừng nghĩ đến những chuyện không cần thiết.” Nói xong, cô cầm máy tiếp tục sấy tóc. Cô nói bản thân, và cả bọn họ nữa.
Mấy người càng ồn ào hơn, Tần Hàm xem đi xem lại bài đăng kia, Dương Dịch Lạc trừng mắt với bọn họ.
Bất lực, cạn lời!
Cô không muốn xem, nhưng Hứa Hoan lại để điện thoại ngay trước mắt cô, nheo mắt mở mắt đều là chủ đề này. Trong lúc đùa nghịch, không biết Hứa Hoan đã bấm vào chủ đề nào đó. Dương Dịch Lạc trông thấy ảnh Phó Bác Nhất cầm tay một cô gái đi lung tung khắp khuôn viên trường, hình như đang tuyên bố bản thân có vật sở hữu vậy.
Cô gái kia có thân hình cao ráo, làn da trắng trẻo, miệng còn rất ngọt ngoài, không giống như cô, suốt ngày chọc giận anh.
Nghĩ đến Phó Bác Nhất, Dương Dịch Lạc hít thở nặng nề hơn.
Sau đó, cô giả vờ vô tình liếc nhìn sang một bên: “Mấy người các cậu đừng quá đáng nha.”
“Biết rồi, sấy xong thì mau về đi. Cậu vừa mới xuất viện, còn chưa tỉnh ngủ đâu nhỉ! Lúc sáng bọn tớ thức giấc, người trong phòng của cậu mới vừa trở về, ai nấy đều trông như hồn ma vậy.”
Dương Dịch Lạc bật cười, nghĩ đến khung cảnh đấy cô bỗng cảm thấy buồn cười.
Mấy cô gái trêu đùa một lúc, Dương Dịch Lạc mới về phòng.
Cảm giác hơi nặng nề ban nãy bị người ta quấy rối, tâm trạng cũng đã tốt hơn nhiều.
Sau khi trở về từ phòng đối diện, người trong phòng của cô vẫn đang ngủ say, Dương Dịch Lạc cũng hơi buồn ngủ rồi. Cô leo lên giường, chui vào trong chăn, thành phố Tấn hiện giờ đã gần xuống tới âm độ, nằm trên giường nhưng có thể nghe thấy tiếng gió rít gào bên ngoài, đập vào cửa sổ.
Thực ra, hạnh phúc cũng rất đơn giản, trong mùa đông có chăn mền ấm áp dễ chịu, mùa hạ có cây kem mát lạnh, lúc đau lòng thì có bạn bè quan tâm.
Phó Bác Nhất cũng không còn quan trọng đến vậy nữa.
Dương Dịch Lạc nằm trong phòng, dần thiếp đi.
ngôn tình haySau khi tỉnh lại thì đã qua một giờ chiều, mọi người đều kêu oai oái ở trên giường: “Ai dậy thế, giúp tớ mua phần cơm đi, tớ sắp đói meo rồi.”
Ngay cả Lâm Tiểu Đình thường ngày là người siêng năng nhất cũng nằm lười trên giường.
“Không có dậy, tớ mới đi vệ sinh thôi, bên ngoài lạnh quá à.” Cuối cùng, không hài lòng mà nói: “Lạnh lẽo ghê, mặt trời nhìn rõ to mà đưa tay ra ngoài thì đau nhói.”
Dương Dịch Lạc: “Đừng nướng nữa, tớ đã đặt đồ ăn bên ngoài, chắc sắp giao đến rồi.”
Thường Lam: “Lạc Lạc, cậu thật tốt.”
Dương Dịch Lạc đáp: “Là các cậu tốt.”
Sau khi đã ăn uống no nê, ham muốn hóng chuyện trỗi dậy. Đừng thấy bọn họ không ra khỏi kí túc xá một bước, nhưng cũng biết được rất nhiều tin tức.
“Lạc Lạc, hôm nay cậu đi ăn cơm với Kiều Sâm thật à?”
“Đừng nói với tớ là cậu không biết anh ấy có ý với mình đó nha.”
Nói đến chuyện này, ngay cả Dương Dịch Lạc cũng cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc Thường Lam nhìn ra từ chỗ nào vậy, sao cô không biết.
Thường Lam nói: “Cũng chỉ có cậu suốt ngày nghĩ đến Phó Bác Nhất, ngay cả điều rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra. Mỗi lần cậu vừa đến, ánh mắt của anh ấy đều chú ý đến cậu đầu tiên.” Nói xong, cô ấy mới ý thức được bản thân nhắc đến Phó Bác Nhất rồi, lập tức im bặt.
“Vậy sao?” Cô hỏi: “Tớ say mê đến vậy thật à?”
Thấy cô còn không quan tâm chuyện này, nên Thường Lam cũng không việc gì phải dè dặt nữa: “Cậu xem đi, cậu lười như vậy nhưng ngày ngày đều dậy sớm mua đồ ăn cho anh ấy, ngày ngày ở trong thư viện không chịu ra ngoài. Như vậy còn chưa đủ thích à?”
Dương Dịch Lạc cười: “Cũng, cũng tạm mà!”
Cô vẫn cảm thấy bản thân đối xử với anh chưa đủ tốt nữa cơ. Hóa ra trong mắt người khác, bản thân đã hy sinh mọi thứ rồi.
Cô không biết nên vui hay đau lòng nữa.
Sáu giờ chiều, Kiều Sâm chuẩn bị gọi điện thoại cho cô. Dương Dịch Lạc mặc áo khoác dày màu trắng, cô sợ lạnh nên đã quàng thêm khăn quàng cổ màu trắng, cả người giống hệt như thỏ trắng.
Thường Lam trêu chọc: “Lạc Lạc, cũng may là cậu không trắng, bằng không khi tuyết rơi sẽ không tìm thấy cậu rồi.”
Dương Dịch Lạc đã giày dưới chân: “Chẳng phải còn cái này sao?”
“Không thích thì nói rõ với người ta.” Thường Lam dặn dò.
Dương Dịch Lạc xua tay: “Biết rồi.”