Tiễn Hứa Dịch và Hoắc Dạ đi làm xong thì cũng đến lúc Vương Ngữ Ninh và Hoắc Ninh Tuyết lên đồ để đi shopping.
Hai mẹ con lần này thật sự phải đi vi vu khắp nơi để mua sắm rất nhiều thứ chuẩn bị cho bé bầu Hoắc Ninh Tuyết, quần áo cho đến phụ kiện, từ váy vóc cho đến đồ ngủ, tất tần tật đều phải được lựa chọn kĩ càng.
Trong lúc hai người đang vui vẻ chọn đồ thì Hoắc Ninh Tuyết lại nhắm trúng một chiếc váy nhỏ cho cô Công chúa nhỏ nhà mình, cô nghĩ Nguyệt Y nhà mình mặc lên chắc hẳn sẽ rất xinh xắn nên đã bước đến và có ý muốn cầm lên xem, nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì một bàn tay khác đã đánh tay cô, chanh chua nói:
- Thứ như cô cũng xứng đáng chạm vào đồ của nhà thiết kế IC sao?
Hoắc Ninh Tuyết ngước mắt lên nhìn, xuất hiện trước mắt của cô là một cô gái tầm khoảng hơn ba mươi rồi, nhưng nhìn kĩ thì tự nhiên cô lại thấy có chút quen mắt, mà cô nhớ là hình như cô chưa từng gặp chị ta bao giờ cơ mà?
- IC cho dù là nhà thiết kế nổi tiếng như thế nào cũng chỉ là nhà thiết kế, có tiền là mua được thôi. Sao nào? Lẽ nào IC bán đồ còn phải nhìn người mua sao?
Lời đáp trả cũng không kém phần đanh đá của Hoắc Ninh Tuyết khiến cho cô ta cứng miệng, nhưng đột nhiên lúc này nhân viên cửa hàng lại đi đến, cực kỳ cung phụng cô ta, còn vui vẻ gọi:
- Tần tiểu thư, chỗ quần áo này đều là đồ cao cấp của nhà thiết kế IC, chắc chắn rất phù hợp với thiên kim Mộ Dung gia.
Tần tiểu thư? Nghe họ Tần thì đột nhiên Hoắc Ninh Tuyết lại liên tưởng đến một người, chính là vợ cũ của Hứa Dịch - Tần Khả Kiều, nhưng chẳng phải cô ta đang ở nước ngoài sao? Làm sao có thể xuất hiện ở Nhâm thành chứ?
Hơn nữa họ đang nhắc đến thiên kim Mộ Dung gia, chắc hẳn là con của Mộ Dung Hoán rồi, cô nghe nói Mộ Dung Hoán cũng vừa ly hôn vợ cách đây vài thán, con gái cũng đã hơn mười tuổi, xem ra cô gái này đang muốn lấy lòng con gái của Mộ Dung Hoán rồi một bước lên mây đây mà.
- Tần tiểu thư sao? Nhưng bộ váy này tôi mua trước rồi.
Cô ta liếc cô một cái, sau đó liền cười khẩy đầy khinh thường, tuy nhiên, cô ở đây nhưng mẹ cô đã sớm đi thanh toán rồi, đợi khi Vương Ngữ Ninh quay lại thì nhân viên cửa hàng liền cúi gập người xuống, sau đó lắp bắp nói:
- Bà chủ…
- Từ khi nào mà con gái của tôi lại không mua nổi đồ của cửa hàng nhà mình vậy?
Cô gái họ Tần gia kia nghe đến đây thì mặt đã xanh như tàu lá chuối, hóa ra người đang đứng trước mặt cô ta chính là đại thiên kim của Hoắc gia, vì những năm gần đây Hoắc Ninh Tuyết ít khi xuất hiện bên cạnh Hoắc Dạ và Vương Ngữ Ninh nên cũng ít ai nhớ đến cô. Nhưng bây giờ họ biết rồi, họ cũng phải kính nể mấy phần.
- Hoắc phu nhân, thật ngại quá, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn đã mạo phạm Hoắc tiểu thư rồi.
- Cô là…
- À, tôi họ Tần, tên là Tần Khả Kiều, hiện tại tôi đang là thư ký của chủ tịch Mộ Dung của tập đoàn Mộ Dung.
Ba chữ “Tần Khả Kiều” cũng làm cho Hoắc Ninh Tuyết phải kinh ngạc, hóa ra cô ta thật sự là Tần Khả Kiều sao?
Nhưng tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây chứ? Rõ ràng Hứa Dịch nói cô ta đang sống ở nước ngoài kia mà… Hơn nữa… Hơn nữa chuyện cô ta về nước liệu anh có biết hay không? Còn Nguyệt Y… Có khi nào cô ta sẽ dành Nguyệt Y với cô hay không?
Vì chuyện của Tần Khả Kiều không hay ho gì cả, cho nên Hoắc Ninh Tuyết cũng rất ít khi đề cập với mẹ mình, trong câu chuyện đó thì cô chỉ nhắc tới cô ta với cách gọi “mẹ ruột Y Y” mà thôi, cho nên Vương Ngữ Ninh cũng chẳng biết Tần Khả Kiều là ai. Nhưng bà ấy là người giỏi quan sát, nhìn con gái sau khi nghe ba chữ “Tần Khả Kiều” liền không thoải mái nên bà ấy cũng chỉ nói vài câu rồi rời đi.
- Tuyết, cô ta là ai vậy?
- Mẹ ruột… Của Y Y.
Vương Ngữ Ninh bây giờ mới vỡ lẽ, thảo nào vừa rồi bà ấy cũng nhìn thấy gương mặt của cô gái đó có vài nét quen lắm, nhìn đi nhìn lại thì hóa ra là giống Y Y…
- Vậy bây giờ con định làm sao? Con có định nói cho Hứa Dịch biết không?
Hoắc Ninh Tuyết cũng không biết nữa, bây giờ anh vẫn còn đang bận cho việc thành lập công ty riêng, nếu như anh biết chuyện này thì liệu anh có thể tập trung cho công việc trước mắt được hay không? Nhưng nếu như cô không nói thì cô sẽ không chịu được.
- Con sẽ nói, vợ chồng là một thể, con không muốn giấu anh ấy.
Thấy con gái nghĩ được như vậy thì Vương Ngữ Ninh cũng an tâm rồi, xem ra con gái của bà ấy trưởng thành thật rồi, đã biết nghĩ cho đại cục.
Hôn nhân là sự vun đắp từ hai người, nếu như cả hai cứ giấu giếm nhau thì sẽ mãi chỉ là nấm mồ mà thôi. Còn nếu như biết chia sẻ, biết thấu hiểu thì sẽ cùng nhau đi đến bốn chữ “bách niên hảo hợp”.
#Yu~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT