Lại thêm hai chữ “Chồng ơi”, nơi hạ bộ bây giờ liền căng trướng to lên thêm một vòng bên trong cô. Hai mắt của Hoắc Ninh Tuyết trợn lên nhìn anh, còn chưa kịp để cô nói gì thì Hứa Dịch đã bắt đầu nhấp hông, cô bây giờ đến thở cũng không ra hơi thì nói gì được đây?

Sau đó thì anh lại hôn lấy môi của cô, nụ hôn của anh vừa dây dưa vừa điên cuồng, nơi tư mật cũng bắt đầu rỉ ra không ít dịch thủy làm cho anh càng muốn điên cuồng luân động hơn. Vì dịch thủy mà khiến cho nơi giao hợp trở nên ướt át hơn, sau đó lại phát ra không ít âm thanh gợi tình.

Những âm thanh đã khiến cho Hứa Dịch phải cố gắng kiềm chế thú tính trong người mình, nhưng khi anh buông cánh môi bị hôn đến sưng đỏ ra thì lại thấy gương mặt đỏ ửng đầy quyến rũ kia, anh nuốt một nước bọt, sau đó liền nói:

- Vợ à, em như vậy thì anh phải làm sao đây?

Hoắc Ninh Tuyết khó hiểu, nhưng Hứa Dịch cũng không chờ cô hiểu, ngay lập tức liền hì hục đưa đẩy vào sâu bên trong cô, nơi vách thịt non mềm cũng co rút lại, siết chặt lấy hạ bộ của anh, âm thanh gầm gừ của Hứa Dịch cũng rõ ràng hơn trong đêm.

Dưới ánh trăng mờ ảo thì Hoắc Ninh Tuyết nhìn thấy được gương mặt ướt đẫm mồ hôi của Hứa Dịch đang nhiệt huyết đưa đẩy bên trong cô, hai tay giữ gương mặt của anh, sau đó liền hôn lên môi của anh, nụ hôn vừa điên cuồng vừa dây dưa, hai chiếc lưỡi vừa nóng bỏng vừa ướt át cứ như thế mà trêu đùa nhau, lúc này gương mặt Hoắc Ninh Tuyết đã trở nên đê mê còn nhìn anh, nói:

- Ha…a…a… Sâu một chút… Cho em… Chồng ơi… Cho em nữa đi…

- Ninh Tuyết… Ninh Tuyết…

Hứa Dịch vừa gọi tên cô lại vừa hôn lấy cô, cứ như thế mà cơ thể của hai người lại tiếp tục quấn quýt lấy nhau không rời, dưới ánh sáng yếu ớt của ánh trăng thì bên trong con xe đang điên cuồng lắc lư đó vẫn còn có cặp đôi nào đó nhiệt huyết đưa đẩy không có điểm dừng.

Cũng không biết Hứa Dịch và Hoắc Ninh Tuyết đã làm bao nhiêu lần ở trong xe nữa, nhưng bây giờ để đổi gió thì hai người quyết định ra ngoài xe, vừa muốn nhìn ngắm quan cảnh vừa muốn chìm đắm với khoảng khắc tuyệt vời này thì Hứa Dịch cũng chiều ý của vợ mình. Anh đem chiếc phao mà anh chuẩn bị ở trong xe đem xuống, rồi lại tiếp tục cùng cô hì hục cày cuộc dưới đất, hai người làm việc miệt mài không biết mệt mỏi là gì.

Đến khi số mầm mống của anh hết lần này đến lần đưa hết vào bên trong cô thì cả hai mới dừng lại, lúc này Hoắc Ninh Tuyết đưa tay chạm lên bụng nhỏ của mình, nói:

- Chú… Chúng ta dọn về Nhâm thành nha?

- Được, chúng ta về Nhâm thành.

Hoắc Ninh Tuyết và Hứa Dịch cũng nhìn nhau cười rồi lại hôn nhau say đắm. Lúc này Hoắc Ninh Tuyết lại nhỏ giọng nói:

- Chú, có muốn thêm một chút nữa không?

Hứa Dịch thở dài một tiếng, xem ra thì vợ nhỏ của anh vẫn còn sung sức lắm, anh phải cố gắng chiều ý của vợ nhỏ nhà mình thôi, ngay sau đó thì hai người lại tiếp tục hành sự ngay tại nơi bìa rừng xinh đẹp đó.

Âm thanh của núi rừng, sự trong lành của không khí hòa với âm thanh nóng bỏng kia quả nhiên là một khung cảnh hoàn toàn đối lập nhau.

Xem ra thì hai người họ vẫn còn nhiều chỗ để “đổi gió” lắm, đặc biệt là Hoắc Ninh Tuyết muốn xem chú nhà mình còn biết những chỗ nào nữa.

Cô thật sự rất muốn biết đó nha!

Thật đáng mong chờ vào những ngày sau.

[…]

Cả một đêm ở bên ngoài “làm việc” không ngừng nghỉ thì Hứa Dịch và Hoắc Ninh Tuyết cũng đã về đến nhà trong tình trạng Hoắc Ninh Tuyết ngủ say mất rồi, đương nhiên giờ mọi bị đã ngủ hết rồi, chỉ có quản gia là người ra mở cửa thôi.

Lúc anh đưa cô lên phòng thì liền bắt gặp Vương Ngữ Ninh, bà ấy nhìn anh rồi liền bật cười, bước đến vỗ vỗ vai của anh, sau đó nói:

- Cực khổ rồi.

Hứa Dịch cũng chỉ mỉm cười, có vẻ như mẹ vợ là người từng trải nên bà ấy hiểu rõ con gái của mình có tính cách như thế nào, nên mới nói như thế với anh, xem ra thì tiếp theo đây anh vẫn còn phải “cực khổ” nhiều lắm.

Đưa Hoắc Ninh Tuyết vào phòng, trước tiên anh vẫn phải giúp cô lau người, thay quần áo rồi mới có thể để cô đi ngủ. Lúc anh thay quần áo xong thì cô cũng lờ mờ tỉnh giấc, Hoắc Ninh Tuyết vươn tay ôm lấy anh, sau đó lại hôn lấy môi anh một cái, sau đó vỗ vỗ lên ngực anh, nói:

- Ngủ đi… Chồng à… Em yêu anh…

Hứa Dịch cảm thấy có chút buồn cười, thì ra lúc vợ mình ngủ say nói mớ lại giống lúc cô uống say nói sảng như vậy sao?

Đến đây anh liền đưa tay xoa xoa bụng của cô, nơi này nếu như có con của anh thì đúng là thần kì thật đó, anh không dám tin rằng… Hoắc Ninh Tuyết sẽ là vợ anh, còn sẽ sinh con cho anh, nhưng mà thời gian qua hai người họ đã làm nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có thôi… Con của anh và cô… Tự nhiên anh có chút mong chờ. Sau đó anh cũng vòng tay ôm lấy Hoắc Ninh Tuyết, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, nhỏ giọng nói:

- Ngủ ngon, vợ à.

#Yu~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play