Buổi chiều đó thì Hứa Dịch cùng với Hoắc Ninh Tuyết cùng nhau đi đón Nguyệt Y, quả nhiên không nằm ngoài suy đoán của cô, bạn nam sinh kia vẫn đứng phía xa để quan sát Nguyệt Y, đợi đến khi cô và anh đến thì thằng bé đó mới rời đi. Xem ra thì cô phải canh chừng cẩn thận cải trắng nhà mình mới được, không thể để người ta cướp đi dễ dàng như thế được.
Trên đường quay về thì một nhà ba người lại tiếp tục đi vào siêu thị, lần này khi Nguyệt Y biết rằng sẽ được ăn tiệc nướng BBQ thì con bé rất phấn khích, cô cũng biết sở thích của Nguyệt Y rất giống mình nên mới đưa ra chủ ý này, vừa có thể thỏa mãn bản thân cũng vừa có thể quan tâm con gái.
Nhưng khi một nhà ba người đi được một lúc thì Nguyệt Y đột nhiên lại run lên một chút, cơ thể lại theo quán tính mà nép vào phía sau lưng của cô, Hoắc Ninh Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh cũng chẳng nhìn thấy ai, cô nhìn sang con gái, nhỏ giọng nói:
- Y Y, con sao vậy?
- Con… Con muốn đi vệ sinh ạ… Mẹ… Mẹ đi vệ sinh với con được không ạ?
Hoắc Ninh Tuyết và Hứa Dịch nhìn nhau, nhưng cô vẫn rất dịu dàng nắm lấy tay con gái rồi cùng nhau đi, trên đường đến nhà vệ sinh siêu thị cô vẫn thấy Nguyệt Y rất gấp gáp, giống như con bé đang né tránh cái gì đó vậy. Nhưng sau khi con bé vào đến nhà vệ sinh rồi thì liền khựng lại, cô muốn bước đến hỏi thì liền nghe thấy giọng nói phát ra từ bên trong, hình như là một nhóm nữ sinh, tầm tuổi chắc bằng Y Y nhà cô thôi.
- Nè, nhìn con nhỏ mới chuyển đến kia đi, nhìn nó cứ như con ngốc ấy nhỉ?
- Còn không phải sao? Nghe đâu cha của nó là giáo sư đã ly hôn, đã là giáo sư còn ly hôn, lại còn qua lại với sinh viên hay sao nữa ấy.
- Hình như có người nhìn thấy mẹ của con ngốc đó rồi. Nhìn gương mặt non choẹt à, chắc chắn là mẹ kế, để mẹ kế con chồng sống với nhau, sau này thế nào cũng có chuyện.
Ba nữ sinh đó cứ đứa này nói một câu rồi đứa kia nói một câu, khiến cho Nguyệt Y ở ngoài này rùng mình mấy lần, Hoắc Ninh Tuyết đặt tay lên vai con gái khiến cho con bé giật mình, cô có chút đau lòng nhìn con bé. Hóa ra ở trong trường Y Y nhà cô phải chịu nhiều lời đàm tiếu như vậy sao? Đúng thật là khiến người ta đau lòng mà.
Đến đây cô liền đưa Y Y đi vào bên trong nhà vệ sinh, hiển nhiên thì Nguyệt Y cũng đóng cửa lại, còn Hoắc Ninh Tuyết thì chỉ đứng soi gương rồi chỉnh trang lại mái tóc, riêng ba đứa nhóc kia thì đã sớm sợ xanh mặt rồi. Mới tí tuổi đầu đã bày đặt đi nói xấu sau lưng người khác, cũng chẳng biết học từ ai mà đã xấu tính như vậy, thật sự là hỏng bét rồi.
Hoắc Ninh Tuyết chỉnh tóc xong còn quay sang nhìn ba đứa nhóc kia, nói:
- Nhìn cô có đẹp không?
- Đ… Đẹp ạ.
- Đẹp là được rồi. Cô là mẹ của Y Y mà, phải đẹp thì mới xứng làm mẹ của Y Y chứ.
- V… Vâng ạ.
Đến đây Hoắc Ninh Tuyết còn lấy trong túi xách ra một cái son rồi tô lên môi, sau đó cô lại nhìn ba đứa nhóc đang run rẩy lẩy bẩy mà thấy buồn cười, vừa rồi thấy nói xấu người ta hung hăng lắm mà, sao đột nhiên lại sợ hãi như vậy chứ? Cô cũng chưa có làm gì quá đáng mà nhỉ?
- Để cô giới thiệu một chút ha, cô là mẹ của Y Y, sau này Y Y ở trên lớp hi vọng mấy đứa chiếu cố nhiều một chút. Con gái của cô ấy à, hơi thông minh một chút, hơi xinh xắn một chút, hơi tốt bụng một chút, lại hơi đáng yêu một chút, nên chắc mấy đứa vất vả lắm nhỉ?
Mấy đứa nhóc đó cũng chỉ biết gật đầu. Nhưng rồi sau đó liền cuống cuồng xin phép rồi rời đi, ánh mắt của Hoắc Ninh Tuyết đầy phức tạp nhìn theo, ba cái tên đó, cô nhớ rồi, dám nói xấu con gái cô sao? Cô không bỏ qua dễ dàng vậy đâu.
Còn lúc này Nguyệt Y cũng bước ra, gương mặt của con bé có chút khó khăn nhìn cô, Hoắc Ninh Tuyết lúc này có chút thở dài, cô cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai của con gái, nói:
- Y Y, mẹ đã nói gì với con? Mẹ nói ở trường có việc gì phải nói với cha mẹ mà, tại sao con lại giấu? Mấy đứa nó còn nói gì nữa?
- Họ… Họ nói mẹ là mẹ kế… Sau này sinh em bé sẽ không thương Y Y nữa… Họ nói là mẹ lấy lòng Y Y… Chỉ vì cha thôi.
Hoắc Ninh Tuyết thấy hết sức nực cười, ôi trời, cười chết cô rồi, nếu không có Nguyệt Y thì cô lấy ông chú già đó làm gì chứ? Thứ cô cần là cô con gái đáng yêu, hiểu chuyện này cơ mà, ai mà đồn ác nhân vậy chứ?
- Không có, mẹ thương Y Y nhất, mẹ cũng không sinh em bé, sau này mẹ chỉ thương Y Y thôi, có được không?
Nguyệt Y ngước mắt nhìn cô, sau đó cô bé liền khóc nức nở trong lòng của cô, còn Hoắc Ninh Tuyết thì cũng dịu dàng an ủi, con gái nhỏ của cô chịu nhiều ấm ức rồi, thật sự là quá nhiều ấm ức rồi, khiến cô cũng thấy đau lòng quá đi.
Khóc một trận đã đời thì Y Y lại nói:
- Nhưng mà… Nhưng mà Y Y muốn có em… Y Y muốn có em…
- Vậy Y Y muốn có em trai hay em gái?
Nếu như là trước kia thì có lẽ Nguyệt Y đã trả lời là em trai, nhưng bây giờ người trước mắt con bé là mẹ Ninh Tuyết, nên con bé cũng không cần phải nói dối nữa, con bé liền cười nhẹ, sau đó nhỏ giọng nói:
- Em gái ạ… Y Y muốn em gái ạ.
Hoắc Ninh Tuyết thấy con gái chịu nói thật thì cũng mỉm cười hài lòng, cô dịu dàng hôn lên gương mặt của con bé, sau đó nói:. Đọc thê𝘮 𝙣hiều tru𝒚ệ𝙣 ở [ 𝙏r𝑈𝘮tru𝒚 ệ𝙣.𝘝𝙣 ]
- Được rồi, mẹ sẽ cố gắng sinh em gái cho Y Y nha?
- Dạ.
- Vậy giờ mình đi thôi, cha đang đợi đó.
- Dạ mẹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT