Và rồi buổi đó thì Hoắc Ninh Tuyết đã đảm nhận nhiệm vụ đón Nguyệt Y tan học, quả nhiên như cô dự đoán thì con bé rất cô đơn và chỉ dám đứng ở một góc để chờ người lớn đến đón mà thôi. Tuy nhiên, Hoắc Ninh Tuyết lại thấy ở phía xa xa vẫn có một nam sinh luôn dõi mắt theo Nguyệt Y nhà cô, chắc hẳn là muốn quan tâm nhưng không dám đến gần.
Lúc này Hoắc Ninh Tuyết mới bước đến chỗ của Nguyệt Y, vì đây là lần đầu tiên cô đến đón con gái nên cậu nam sinh kia nghĩ cô là người xấu, liền nhanh chóng bước đến bên cạnh của Nguyệt Y và trừng mắt nhìn cô nữa chứ. Nhìn hành động đó thì cô chỉ biết cười mà thôi, ôi tuổi trẻ đúng là đa nghi quá đi.
- Y Y.
Cô vừa cất tiếng gọi thì Hứa Nguyệt Y liền ngước mắt lên nhìn, vừa thấy người xuất hiện là mẹ thì ngay lập tức Nguyệt Y liền mỉm cười, nụ cười của cô cũng khiến cho những nam sinh khác phải kinh ngạc, từ khi cô bé chuyển đến đây thì chưa từng cười bao giờ, bọn họ còn tưởng cô bé không biết cười nữa đó.
Ngay lúc này Nguyệt Y liền ôm lấy Hoắc Ninh Tuyết, nhỏ giọng nói:
- Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Cha đâu ạ? Hôm nay cha không đến đón Y Y ạ?
- Hôm nay cha có việc nên mẹ đón Y Y, con không thích sao?
- Thích, Y Y thích lắm. Y Y thích mẹ nhất.
Nói xong thì Nguyệt Y cũng cùng Hoắc Ninh Tuyết nắm tay nhau rời đi, còn cô thì phải nhìn lại nam sinh kia để xác nhận rằng "Tôi là mẹ của Y Y đó, muốn lấy con gái tôi thì ngoan ngoãn chút đi", lúc nam sinh đó thấy Hoắc Ninh Tuyết nhìn mình thì cũng đỏ mặt mà quay đi, đúng là đáng yêu mà.
Trên đường về nhà thì Hoắc Ninh Tuyết cũng đã hỏi tình hình ở trên lớp, nhưng Nguyệt Y vẫn luôn miệng nói tốt, chắc hẳn con bé không muốn cô và Hứa Dịch phải nghĩ nhiều đây mà. Thôi thì nếu con bé chưa muốn nói thì cô cũng không ép, đợi lúc nào đó cô sẽ hỏi giáo viên của con bé sau vậy.
[...]
Buổi tối đó, sau khi ăn cơm xong thì Hoắc Ninh Tuyết lại chui về phòng của mình, ý là phòng của cô và Hứa Dịch đó, cũng chẳng biết từ khi nào bây giờ nơi này giống như phòng tân hôn của hai người vậy.
Lúc này thì Hứa Dịch đã tắm xong rồi, còn Hoắc Ninh Tuyết thì đang tắm, nhưng cô lại để quên quần áo ở bên ngoài, nên cô lại he hé cửa, nói:
- Chú ơi, lấy quần áo giúp em với.
Hứa Dịch nhìn quần áo ở trên giường nhưng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp cầm lấy rồi đưa cho cô, nhưng bàn tay đưa quần áo lại bị Hoắc Ninh Tuyết giữ lấy, cô còn kéo anh vào phòng tắm nữa chứ, vì có chút hoảng hốt nên anh chưa kịp nhìn kĩ, bây giờ nhìn kĩ thì mới thấy, trên cơ thể của Hoắc Ninh Tuyết bây giờ không phải đã có đồ ngủ rồi sao?
Nhưng khoan đã... Cái váy ngủ này sao nó lạ quá vậy... Nó vừa ngắn, vừa mỏng, vừa xuyên thấu nữa chứ, anh nhìn cô đầy kinh ngạc, nhưng cô lại nhẹ nhàng ôm lấy anh, nói:
- Chú ơi, tối nay em thưởng cho chú nha.
Rồi là cô thưởng cho anh hay là tự thưởng cho mình vậy? Sao anh cứ thấy sai sai sao á ta ơi!
- Hoắc Ninh Tuyết, em lại... Hự...
Còn chưa để anh nói hết câu thì Hoắc Ninh Tuyết đã có ý đưa tay chạm vào nơi nhạy cảm của anh, ánh mắt có chút hung hăng, nói:
- Chú thử gọi thêm một lần "Hoắc Ninh Tuyết" nữa xem, xem em có chơi chết chú không! Ngoan, gọi "vợ ơi" đi.
- Vợ... Vợ ơi...
- Chồng ngoan, hôm nay vợ sẽ thưởng cho chồng nha.
Dứt lời thì Hoắc Ninh Tuyết cũng kéo Hứa Dịch đi ra giường, cũng không biết cô lấy cà vạt từ tủ đồ của anh từ bao giờ nữa, nhưng rồi sau đó cô liền đem tay của anh cột vào thành giường, tuy nhiên Hứa Dịch lại nhìn cô, có chút khó hiểu hỏi:
- Em làm gì vậy?
- Tra tấn chú đó.
Hứa Dịch chỉ bật cười, nhưng anh vẫn muốn xem cô sẽ làm gì tiếp theo. Lần này Hoắc Ninh Tuyết lại tiếp tục cởi quần áo của anh ra, sau đó lại vẽ vời linh tinh trên cơ thể của anh, tạo cho anh sự kích thích đến tột độ, sau đó lại tiếp tục khiến anh thoải mái bằng chạm vào hạ bộ đang khó chịu kia, nhưng rồi sau đó Hứa Dịch lại nhíu mày, nói:
- Chỉ như vậy thôi sao? Hóa ra em chỉ là cáo con thôi sao?
Hoắc Ninh Tuyết phồng má tức giận, ngay sau đó cô liền đem hạ bộ kia đưa thẳng vào bên trong tư mật của mình, nơi vách thịt bao lấy chặt chẽ khiến cho anh có chút thoải mái, nhưng cô lại thấy có chút sai sai... Ủa rồi là ai bẫy ai vậy cả nhà?
Đến đây Hứa Dịch chỉ dùng một chút sức thôi là cà vạt đã đứt tan tành, anh ôm lấy Hoắc Ninh Tuyết, thấp giọng nói:
- Vợ à, anh đã nhắc nhở em đừng đùa với lửa chưa nhỉ?
Còn chưa để Hoắc Ninh Tuyết trả lời thì Hứa Dịch đã liên tục luân động vào bên trong khiến cho cô há hốc, nơi vách thịt cũng bắt đầu siết chặt khiến anh thoải mái hơn. Khi này Hoắc Ninh Tuyết mới ngửa mặt rên rỉ.
- Chú... Ha...ưm...a...ha...ưm... Chậm thôi... Sâu quá...ưm... Không được...
- Vợ à, em biết câu nói đó trong hoàn cảnh này rất vô dụng không? Chẳng phải chính em khơi màn sao?
Hoắc Ninh Tuyết có chút hối hận rồi, nhưng tại sao đột nhiên Hứa Dịch lại sung sức như vậy chứ, làm cô sắp không thở nổi rồi... Đúng, yêu là phải yêu người làm mình thở gấp chứ đừng yêu người làm mình khóc nhiều.
- Hứa Dịch... Hứa Dịch... Không được... Ha...ưm...a...a... Không chơi nữa... Em sai rồi... Em sai rồi...
- Vợ à, em nghĩ em nói mà được sao? Chúng ta chưa xong đâu!
Dứt lời thì Hứa Dịch liền xoay người Hoắc Ninh Tuyết lại, trực tiếp ôm lấy cô từ phía sau, hôn nhẹ nhàng lên lưng của cô, nhưng hạ bộ vẫn liên tục đâm rút, lần này Hoắc Ninh Tuyết thật sự chơi lớn rồi, cô không biết mình sẽ kích thích anh nhiều như thế đó. Đột nhiên lúc này Hứa Dịch lại đè vai cô giường, sau đó lại giữ lấy eo nhỏ của cô, liên tục thúc hông về phía trước, Hoắc Ninh Tuyết cảm thấy cơ thể này không còn là của mình nữa rồi, còn Hứa Dịch thì đang chơi rất vui...
Ủa alo? Rõ ràng ban đầu cô mới là người nắm thế thượng phong mà? Gì lạ vậy nè?
- Chú ơi... A...ha...ưm...
- Vợ à, em gọi anh là gì cơ? Chú sao? Hả?
- Không, không, không... Chồng ơi, chồng ơi... Em sai rồi... A...a...ưm...ha...ha...a... Em sai rồi... Chậm thôi... Sâu quá... Ah...ha...a....
- Cái gì? Em muốn mạnh thêm sao? Được, đều nghe em. Vợ à!
Dứt lời thì Hứa Dịch lại cố ý đưa hạ bộ vào sâu bên trong cô hơn, lúc này Hoắc Ninh Tuyết chỉ biết rên rỉ trong vô vọng mà thôi. Mãi cho đến khi anh đến giới hạn rồi phóng thích mầm mống bên trong cô thì cô mới thở gấp mà nghỉ ngơi.
Nhưng vẫn chưa xong, Hứa Dịch ngay lập tức lật người cô lại, tiếp tục đem hạ bộ đưa vào bên trong, còn cúi thấp người hôn lấy cô, đầu óc của Hoắc Ninh Tuyết bắt đầu choáng váng rồi. Người đàn ông này sao đột nhiên lại thô bạo như vậy chứ? Thật sự khiến cô mệt chết rồi.
Cũng không biết cả hai đã trải qua bao nhiêu lần nữa, lần này đến lượt Hoắc Ninh Tuyết ngồi trên người anh, còn anh thì ôm lấy cô, còn nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô. Hoắc Ninh Tuyết lúc này mới nói:
- Chú ơi, chúng ta kết hôn có được không?
- Được, kết hôn.
- Vậy chúng ta sinh em bé có được không?
- Được, sinh em bé.
Hoắc Ninh Tuyết ngạc nhiên khi Hứa Dịch đáp ứng dễ dàng như vậy, lúc này cô lại nghi ngờ, nói:
- Chúng ta sinh ba đứa nha?
- Tùy em.
- Chú không có ý kiến sao?
Hứa Dịch đang hôn trên cổ của cô cũng phải dừng lại, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn, cô gái này lạ thật đó, khi anh không đáp ứng thì nằng nặc đòi, lúc anh đáp ứng thì hỏi anh không có ý kiến hả? Rốt cuộc cô muốn gì đây?
- Vậy em muốn gì?
- Em muốn chúng ta sinh càng nhiều càng tốt.
- Được, đều nghe em.
- Hứa Dịch, em yêu chú.
Hứa Dịch nhẹ nhàng hôn lên môi nhỏ của Hoắc Ninh Tuyết, sau khi nụ hôn dây dưa kết thúc thì anh mới nhẹ giọng nói:
- Anh yêu em, Ninh Tuyết.
#Yu~