9

Thực sự thì ta mới là người không thể tự chủ được.

Ngày hôm sau, với sự giúp đỡ của Lưu Diệu, ta đưa cha ta, A Nhĩ và người đàn ông vô danh vào ngoại thất của Khúc gia.

Nhiều đêm dài, trong lòng ta tủi nhục đến mức, hầu như ngày nào ta cũng rửa mặt bằng nước mắt cho đến tận bình minh.

Sau cái c.hết của A Đạt, cha ta buồn bã, hoảng loạn suốt ngày, dần dần đổ bệnh. Chỉ còn lại ta và A Dĩ qua lại chăm nom cửa tiệm.

Người có tình trạng tệ hơn cả chính là người đàn ông xa lạ kia.

Ngày hôm đó, ta vứt chiếc áo khoác dính máu của anh ấy đi, từ trong đó rơi ra một miếng ngọc bội màu xanh có khắc chữ “Trần”.

Miếng ngọc ấm áp ẩm ướt, chạm khắc tinh xảo, nhìn thoáng qua liền thấy trân quý.

Người này hẳn là có lý lịch không đơn giản.

Ta đến xem vết thương trên chân anh, không những ăn sâu vào xương mà còn mưng mủ lở loét, người khác có thể đã c.hết trăm lần nhưng anh vẫn còn thở nhẹ.

Nhưng nếu cứ để vết thương tiếp tục thối rữa thì cái chân sẽ không thể cứu được nữa.

Người đàn ông này đã cứu mạng ta, coi như ân nhân của ta, suy nghĩ kỹ, ta tìm một ít mật ong đem đi phơi nắng, cho ruồi cắn mấy ngày, chẳng mấy chốc trên đó xuất hiện một lớp trứng giòi màu trắng.

Sợ đối phương tỉnh lại vùng vẫy, ta dùng dây thừng trói chặt tứ chi của anh ta, sau đó dùng đũa gắp từng quả trứng côn trùng trong mật ong vào chỗ đang mưng mủ.

Ngay lúc còn mê man, mồ hôi đầm đìa, người anh ta đột nhiên run lên.

Ta ngẩng đầu lên, thấy hai con mắt xanh biếc đang nhìn ta chằm chằm với vẻ mờ mịt, không ngờ anh ấy lại tỉnh dậy sớm như vậy, đầu óc ta nhất thời trống rỗng.

Ta thấy người kia nhìn vào vật trong tay ta một lúc, giọng nói méo mó, khàn khàn:

"Đó là cái gì?”

Ta im lặng hồi lâu, không nhịn được thì thầm.

“…Đây là giòi.”

10

Khi người bên kia nghe thấy điều này, đôi mắt của anh ta mở to.

"Ngươi, ngươi dám sỉ nhục ta như vậy!”

Ta còn muốn giải thích môt chút, nhưng khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đó, ta mất hứng.

"Ta làm nhục ngươi đấy, vậy thì sao?”

Nói xong, ta không thèm để ý đến vẻ mặt đáng sợ của đối phương, quấn lại lớp vải bông quanh cái chân bị thương sưng tấy, nhếch khóe môi chế nhạo:

“Ngươi muốn g.iết ta như g.iết tên thái giám đó?”

“..…"

Trong gian phòng, người này sắc mặt trắng như tuyết, tóc đen mắt xanh, trên mặt còn mấy vết thương chưa lành sẹo ửng đỏ, khiến màu da càng trắng hơn, đôi mắt cũng càng thêm khác lạ.

Thật hiếm có dịp được chiêm ngưỡng vẻ đẹp như vậy ở cự ly gần.

Dần dần ta không dám nhìn anh nữa, chỉ mơ hồ nói:

“Chết kiểu đó thì sướng quá, ta đợi ngươi, đừng để ta phải đợi lâu.”

Dù sao thì ta cũng suýt chết dưới tay quận chúa Văn Chiếu rồi!

Nghĩ thế, ta càng thấy chán nản.

Thấy trời sắp tối, ta cầm rìu đi ra con sông nhỏ.

Trong lúc đang mê mải đẽo vỏ cây, ta nghe thấy tiếng nhạc cách đó không xa, lại có một đám rước dài ngoằn ngoèo, phải rất lâu mới thấy điểm cuối.

Có những người mặc áo gấm đỏ đi hai bên, phải đến hơn chục người!

"Nghe nói hôm nay ở thành Tây có mấy trăm cô gái nhập cung, ngay cả không xinh đẹp cũng đi hết!”

“Không xinh đẹp cũng được tuyển sao!”

Lúc này, dưới tán cây ven đường, có rất đông dân chúng đứng chen chúc nhau xem náo nhiệt, có người biết nội tình cũng thấp giọng bàn tán.

“Thánh nhân đã già rồi, sao đột nhiên lại muốn tuyển phi nữa? Chẳng lẽ Hề phi cao quý đã mất đi hào quang rồi sao?”

"Sao thế được! Hề phi là mỹ nhân số một đó!”

"Bất quá, ta nghe người ta nói, lúc Hoàng đế đi vi hành về phía Nam, dọc đường gặp phải chút bất trắc đó, thân thể vốn đã không tốt rồi…"

Tuy nhiên, còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị người phụ nữ bên cạnh đã vỗ vào đầu một cái, người đó liền ngậm miệng lại.

Ta đứng giữa đám đông lắng nghe, thấy trời đã tối, vội vã quay về nhà.

Hôm nay thu hoạch được không ít, ta rửa sạch vỏ cây liễu, cho vào nồi đun cho đến khi từ một nồi nước lớn sôi cạn còn lại một chút, ta đem đổ vào một chiếc bát nhỏ và bảo A Nhĩ bưng vào trong phòng.

Không ngờ A Nhĩ lại bưng bát canh xanh xám bước ra, mặt tái nhợt, môi run run:

“Tiểu thư, em, cái này có thật sự cần không?”

"Làm sao?”

"Hắn nói em dám tới gần, hắn sẽ g.iết em…"

“..…"

11

Vài ngày sau, vào đêm khuya, cửa nhà ta lại bị gõ mạnh,

Xuyên qua khe cửa, mơ hồ có thể thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lưu Diệu.

"Đã muộn thế này, có chuyện gì vậy?”

Đối phương hạ giọng:

"Phu nhân, chạy nhanh đi!”

"Cái gì?”

"Thánh nhân chọn các cô gái từ khắp nơi trong nước vào cung. Chủ nhân vừa đi Dã Bắc, quận chúa đã thêm tên phu nhân vào danh sách. Nô tài không còn cách nào khác ngoài việc chạy tới báo phu nhân giữa đêm thế này!”

Ta bàng hoàng khi nghe điều này:

“Nhưng ta đã thành thân rồi!”

Lưu Diệu lắc đầu liên tục:

"Những tên thái giám đó không quan tâm đâu! Muộn nhất ngày mai bọn họ sẽ tới!”

Ta hiểu, quận chúa Văn Chiếu vẫn chưa buông tha ta.

Cô ta đã hạ quyết tâm, không thể để ta c.hết, nhưng có vạn cách khiến ta sống không bằng c.hết.

Trong lúc bàng hoàng, trái tim ta như đang trôi trong nước đá.

Sau bất lực là hoang tàn, sau hoang tàn là oán hận sâu sắc, chính sự oán hận này nhen lên một tia lửa nhỏ, dần dần sinh ra một chút dũng khí cho một người tầm thường như ta.

"Lưu Diệu, ngươi đi theo Khúc Hoàng, nhất định phải biết chút chữ phải không?”

Lưu Diệu gật đầu:

“Đó là điều đương nhiên!”

Ta đứng đó suy nghĩ, cuối cùng mở chốt cửa và đón người vào nói chuyện.

“Ta có cách trốn thoát, nhưng ta cần sự giúp đỡ của ngươi!"

12

Sau khi tiễn Lưu Diệu đi, ta vào bếp làm một bát canh thịt nóng hổi, bưng vào phòng.

Vừa bước vào, đã thấy hai con mắt xanh biếc nhìn ta chằm chằm, ta giả vờ như không để ý, đứng trước giường nhẹ giọng nói:

“Ngươi có đói không?”

Người kia không biết lần này ta lại có thứ gì trong bát, mím chặt môi, trước mặt anh ta, ta tự mình uống hai ngụm:

“Đừng lo, không có độc.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng ngậm một ngụm canh súp, ta dùng thìa nhẹ nhàng khuấy súp, hương thơm canh thịt tràn vào lỗ mũi.

“Ngươi có muốn ăn nữa không?”

"…"

"Muốn ăn thì chỉ điểm vào đây.”

Ta lấy ra một tập giấy đầy chữ, sợ anh ta nhìn không rõ nên đưa mảnh giấy lại gần nói:

“Đừng lo lắng.”

“Đây chỉ là là giấy định hôn thôi.”

Đối phương khép mí mắt lại, khinh thường cười một tiếng:

"Đừng nghĩ tới.”

Ta không nói gì, chỉ đặt bát canh thịt bên cạnh ghế, rồi ngồi trang điểm.

Phấn ngọc trai, son đỏ, chân mày, nước thơm, từng bước đều tỉ mỉ.

Sau khi trang điểm kỹ càng, ta soi mình trước gương, người trong gương có lông mày dài, đôi mắt mơ màng, mái tóc đen như mây, môi mọng đỏ, quyến rũ khó tả.

Lúc đó Khúc Hoàng coi thường ta, suýt xé bỏ giấy chứng nhận hôn ước, nhưng sau khi nhìn thấy ta, hắn đã đổi ý, đón ta vào.

Có một khuôn mặt đẹp quả thực có ích.

Phía sau ta, người đàn ông cau mày.

Ta không nói gì, lại nhẹ nhàng cởi y phục, chậm rãi mặc vào bộ lụa mỏng dính, chiếc váy đỏ thêu hoa, áo lót lụa trắng ngắn…

Nhìn thấy ta mặc loại trang phục đó, đối phương dường như đã nhận ra điều gì, khàn giọng giễu cợt:

“Cô nương, nếu chỉ là muốn có một đêm xuân, thì sao phải trói ta lại?”

Vì ngoại hình ưa nhìn nên khi chưa thành thân, ta đã được rất nhiều công tử nhà quý tộc săn đón.

Nhưng người đàn ông này lại nhìn ta một cách thờ ơ, trong mắt không hề có một tia dục vọng.

Dù đã cố gắng nhưng chẳng đạt được mục đích, ta chợt cảm thấy bực bội:

“Ta không thể để ngươi đi được”.

“Ta hiện tại cần một người đàn ông, ngươi đang bị thương nặng, cũng đang bị trói, không thể phản kháng.”

“Ta không kén chọn đâu.”

Đối phương nằm dài trên giường, khuôn mặt cao quý nhợt nhạt, lộ ra sự lười biếng.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu ta c.hết vì vết thương vào ngày mai?”

"Yên tâm đi, ta cũng không muốn làm góa phụ.”

Ta vuốt ve cái chân bị thương của anh ta, nhẹ giọng nói:

“Nếu cái chân này tiếp tục thối rữa, ta sẽ cưa bỏ nó. Ta thà làm ngươi què còn hơn để ngươi c.hết đi.”

"Ngươi....”

Đột nhiên, cửa phòng vang lên tiếng đập mạnh, chính là A Nhĩ lo lắng hét lên:

“Tiểu thư! Ngoài cổng có rất nhiều thái giám đến, nói muốn đưa người vào cung!”

"Em đối phó một chút đi!”

Nói xong, ta trèo lên giường, nắm lấy ngón trỏ của đối phương cắn mạnh, trên giấy định hôn in một dấu máu!

"Ngươi!”

Đối phương mất cảnh giác, tức giận trừng mắt, giữa lông mày và mắt hiện lên một vệt đỏ bừng, càng đẹp trai đến mức không thể tin được.

Khoảnh khắc tiếp theo, ta vuốt ve thái dương của anh ấy, dùng đầu ngón tay nắm trâm cài, kéo nhẹ, mái tóc đen dài buông ra.

"Xin lỗi, ta mượn thân thể của ngươi một chút."

13

Lúc trước ta đã hoảng loạn lau rửa cho người này, nhưng lúc cởi quần áo lại không chú ý đến bộ dáng của anh, hóa ra eo thon, chân dài, cơ bắp rắn chắc, anh nằm đó như một tảng đá nóng.

Đang lúc ta đang do dự không biết nên làm thế nào, liền nhìn thấy đối phương nhướng mày mỉm cười, đồng thời nghe thấy vài tiếng răng rắc khiến người ta rùng mình.

"Lần tới, cô nương, trói ai đó phải trói chặt hơn nhé!”

Ta kinh hoàng, đột ngột từ chủ biến thành khách!

Chỉ thoáng thấy hình ảnh cửa sổ lắc lư, ngay sau đó, cánh cửa phòng bị người từ bên ngoài đá văng ra!

Nhìn thấy nam nữ trên giường đang quấn quýt như không thể tách rời, mấy người mặc trang phục cung đình nhìn nhau, há miệng chửi bới.

"Chuyện gì thế này? Nữ nhân này tại sao lại có trong danh sách?”

“Hay là cứ bắt đi, cũng không có ai biết…”

“Im đi! Linh đan được làm từ máu trinh nữ, nếu xảy ra chuyện gì, ta và ngươi đều đi đời!”

Lúc này, người trên giường dừng động tác, dường như đang chăm chú lắng nghe, ta nhanh chóng đẩy anh ta ra, xuống giường mặc quần áo vào, tự véo mình mấy cái, ép nước mắt chảy ra.

“Quan nhân, tại sao đêm hôm lại đột nhập vào nhà dân?”

Có lẽ có chút bất ngờ, lại thoạt nhìn ta yếu ớt xinh đẹp, mấy tên thái giám đứng đầu khóe miệng giật giật.

“Cái này…. Làn da như ngọc, khuôn mặt hoa mai, nữ tử quyến rũ như vậy, không vào cung, thật đáng tiếc.”

Ta vội vàng quỳ lạy nói:

“Tiểu nữ cùng chồng gắn bó đã lâu, đã không còn nguyên vẹn, sao dám vào cung xúc phạm mắt thánh nhân.”

Thái giám ngẫm nghĩ một lát, lạnh lùng nói:

"Hôn ước của ngươi đâu?”

"Nếu không có hôn ước, có phải là thật hay không... kéo đến cửa cung sẽ biết.”

Ta vội chạy lại lấy tập giấy, thấy người ngồi trên giường đang nhìn ta bằng ánh mắt mang ý cười, ta chỉ giả vờ như không nhìn thấy.

Thái giám cầm tờ giấy mực trong tay, cẩn thận dán sát vào đèn lồng.

"Đinh Châu?”

Ta quỳ trên mặt đất, cụp mắt:

“Đúng vậy, phu quân của tiểu nữ đến từ phương Bắc, tên Đinh Thùy.”

Đinh không phải họ địa phương ở Sở Châu, chắc chắn họ sẽ không tra tìm được trong thời gian ngắn.

Để chứng minh, ta cởi miếng ngọc trên thắt lưng đưa cho thái giám đứng đầu, hắn xoa xoa miếng ngọc, cau mày, dường như muốn nói nhưng lại không thể nói.

Ta thấy hắn do dự, quỳ lạy liên tục:

“Nếu ngài không bỏ qua, ta đành tự v.ẫn, ta chỉ muốn ở bên phu quân ta mãi mãi!”

May mắn thay, giỏ tiền Khúc Hoàng gửi vẫn còn ở dưới gầm giường.

Ta bưng giỏ tiền ra, bọn chúng nhìn thấy bắt đầu có hứng thú, ánh mắt lóe lên, liền nói:

“Không biết ai đã ghi tên vào sổ, có lẽ là nhầm lẫn.”

“Nữ nhân đã có chồng rồi còn ghi nhầm vào đây, thật là quá đáng…”

“Nhầm lẫn rồi, là nhầm lẫn thôi!”

Bọn chúng bàn tán một hồi lâu, khi nhìn lại ta, ánh mắt chúng đã hiền lành hơn rất nhiều.

“Vì là nhầm lẫn nên bọn ta sẽ xóa tên ngươi và coi như chưa từng đến đây.”

Khi nghe điều này, ta liền cảm thấy nhẹ nhõm, gần như phát khóc vì sung sướng.

Thấy mọi người cầm giỏ tiền chuẩn bị rời đi, ta chợt nghĩ đến miếng ngọc, thấp giọng hỏi:

“Đại nhân, miếng ngọc…”

"Ừm?”

Vừa mở miệng, ta đã hối hận, chỉ có thể trầm giọng lấp liếm:

“Ngọc đó là quà đính hôn của chồng tiểu nữ.”

Thái giám đứng đầu nhếch môi, lấy ngọc ra nhìn hồi lâu, nhưng không có ý định trả lại cho ta:

“Ta cảm giác như đã từng thấy thứ này ở đâu rồi…”

Nghe vậy, những người khác cười nói:

“Làm sao có thể, đại nhân, ở chỗ nghèo khó xa xôi này?”

“Cũng đúng.”

Tên thái giám gật đầu, vẫn ôm ngọc vào lòng, trước khi rời đi còn quay lại nhìn ta đầy ẩn ý.

“Ngươi may mắn đấy.”

14

Trở về đầu giường, ta ngồi trước gương, chỉ thấy người trong gương mồ hôi đầm đìa, nước mắt đầy mặt, phấn son đã bị trôi hết, tủi nhục vô tận lan ra từ trong lòng.

Một giọng nói vang lên từ phía sau:

“Cô nương dùng xong rồi vứt bỏ, có phải là quá nhẫn tâm không?”

“Ai vứt bỏ ngươi?”

"…"

Ta ngồi trước gương đồng, dùng nước rửa dần lớp trang điểm còn sót lại, tự cười nhạo mình:

“Hắn đã bỏ rơi ta, ta sẽ không như hắn!”

“Hắn? Là ai?”

"Ngươi không cần biết.”

Ta quay lại, trừng mắt nhìn anh bằng đôi mắt sưng đỏ như quả đào:

"Ngươi chỉ cần ở yên trong sân này, yên ổn làm nam nhân của ta, Đinh Thuỳ.”

"Nếu ngươi què, ta cho ngươi ăn uống. Nếu ngươi c.hết, ta thu xác ngươi cho ngươi!”

Đối phương chế giễu:

“Nếu ta không muốn thì sao?”

"Ngươi không có lựa chọn, chân trái đã lở loét đến tận xương tủy, ngươi đi được thì cứ đi đi, ta sẽ không ngăn cản.”

“…..”

Nhìn ánh mắt đối phương vô cảm như phủ một tầng bụi, lòng ta không hề nao núng.

Suy cho cùng, hắn cũng không phải là người đầu tiên lạnh nhạt với ta như vậy.

15

Cơn bão đã lắng xuống. Ta biết rằng sự bình yên này cũng chỉ là tạm thời.

Có lẽ ta nên rời khỏi Sở Châu, mang cha đi trốn đi nơi khác, nhưng thiên hạ này đều của hoàng gia, người già yếu, phụ nữ và trẻ em như chúng ta có thể trốn đi đâu đây?

Những ngày sau, ta vẫn ra sông chặt vỏ cây liễu.

Gần trưa, một nam tử đột nhiên bước về phía ta.

Người này dáng cao lớn, trên mặt quấn khăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy, khí chất khá bức người.

"Cô nương đã bao giờ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn với thanh gươm dài chưa?”

"...Chưa từng thấy.”

Ta phủ nhận, tiếp tục chặt vỏ cây của mình, không lâu sau lại có một người khác đến, cũng ăn mặc như vậy và cũng hỏi những điều tương tự.

Ta lạnh lùng đáp:

“Vừa rồi cũng có người tới hỏi rồi, không thấy!”

Tuy nhiên, sau khi người đàn ông đi được vài bước, anh ta quay lại và lấy ra một mặt dây chuyền ngọc quen thuộc:

“Vậy cô nương đã từng thấy ai đeo thứ như này chưa?”

“Đây là ngọc bội của chủ nhân ta.”

Không nói một lời, ta thu cuốc, nhặt giỏ liễu lên, vội vã chạy về nhà, hai người nhìn nhau rồi đi theo ta từ xa.

Ta quay lại, thở dài:

“Đi với ta.”

Trở lại Khúc gia, ta dẫn hai người họ bước vào phòng, lại thấy họ quỳ phịch xuống.

Ta đóng cửa cho họ, đi vào bếp làm việc.

A Dĩ sáng nay mới đánh được một mẻ cá trứng, giữ sống trong bể lớn, ta bắt lên một ít, rửa sạch ruột, gói trong trấu rồi cho vào nồi chiên chín.

Vừa chiên xong một rổ, ta thấy trước mặt có một bóng người vụt qua, là một trong hai người đàn ông theo ta về nhà, anh ta giấu hai tay ra sau lưng, nhìn thẳng vào ta.

“Ngươi làm ta sợ!”

Ta xoa xoa lồng ngực phập phồng vì giật mình, rồi bưng rổ cá đến cho anh ta:

“Mang về cho chủ nhân cùng ăn đi.”

"……"

Thấy đối phương ngơ ngác nhìn cá trong rổ, ta gắp lên một con đặt dưới mũi anh ta:

“Thơm không?”

"…….thơm.”

Do dự một lúc, người đàn ông lặng lẽ mang cá đi.

Nét mặt anh ấy khá kỳ lạ.

Không suy nghĩ nhiều, ta chiên thêm một nồi cá nữa rồi mang cho cha đang ốm nằm trên giường, không hề biết rằng ở bên kia sân, có người đang tức giận vì rổ cá.

“Gia Nghiên, cô gái đó đã bị xử lý chưa?”

"...........thưa, chưa.”

“Ta yêu cầu ngươi đi g.iết một người, ngươi lại mang về cho ta một rổ cá?”

"Không không không, cô gái kia vừa mới chiên xong, bảo mang về cho chủ nhân.”

"……"

Thấy vậy, người còn lại thận trọng hỏi:

"Hay là chủ nhân cứ ăn cá trước đi?”

"Vâng, cá vừa chiên xong, thơm ngon lắm đấy!!”

"Câm miệng!”

Trong phòng chỉ còn sự im lặng c.hết chóc.

Một người rụt rè lên tiếng:

“Chủ nhân, vậy còn đi g.iết cô ta nữa không?”

Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn, lạnh lùng nói.

“… Đợi mấy bữa nữa rồi g.iết sau.”

16

Ngày hôm sau, hai người thuộc hạ mang về một ông lão, trông trang phục giống như thầy thuốc.

Ta đang đứng trước cửa với một bát nước liễu, đang phân vân không biết có nên vào hay không.

Một người nhanh mắt đi tới, giật lấy chiếc bát từ tay ta, ngửi thấy mùi hôi, vẻ mặt căng thẳng.

"Đây có phải là thứ ngươi cho chủ nhân uống mỗi ngày không?”

“Ừ.”

Ta ngơ ngác nói:

“Đun sôi vỏ liễu, mỗi ngày một bát, uống trong suốt thời gian anh ấy ở đây.”

"Ngươi!”

Người thuộc hạ đặt tay lên kiếm, đang định gây sự thì nghe thấy giọng nói của ông lão từ bên trong:

"Ngoài kia là ai?”

Thấy ta im lặng, người thuộc hạ này đẩy ta vào phòng!

Bên trong, chủ nhân của hắn đang nằm trên ghế dài, mái tóc đen xõa xuống đất, đèn sáng đến nỗi chói mắt, nhìn thấy đôi mắt xanh của anh ta, lòng ta run lên.

Ông lão vén từng lớp vải lụa trên chân anh ấy ra, kinh ngạc nói:

“Giòi làm sạch vết thương, ăn da thối. Phương pháp này đã có từ xa xưa. Lão già ta không ngờ hôm nay được tận mắt chứng kiến!”

Vừa nói, ông lão vừa nhặt những con giòi mập mạp đang quằn quại trong vết thương ném vào chậu đồng bên cạnh, người thuộc hạ cầm chậu nhìn xuống, sắc mặt tái nhợt.

Nhìn thấy ta im lặng đứng trong góc, ông lão hỏi ta với vẻ mặt thân thiện:

“Cô gái này, cô có biết vị nào đã xử lý được thế này không?”

Ta cúi đầu, không kìm được mặt nóng lên:

“Không phải người khác, chính là tiểu nữ.”

Nghe vậy, ông lão nhướng mày:

“Cô bé can đảm quá, vết thương đáng sợ thế này vẫn dám cứu?”

"Đó là một sai lầm, không phải là can đảm.”

Lời còn chưa dứt, mọi người trong phòng đều phá lên cười.

Ngoại trừ người nằm trên ghế.

Ta cúi đầu, cố gắng tránh khỏi ánh mắt sắc bén của đối phương, lại nhìn thấy ông lão lấy nước vỏ cây chấm đầu tay đưa lên miệng thử, vẻ mặt kinh ngạc:

“Đây là……”

“Không có gì, chỉ là nước từ vỏ cây liễu thôi.”

Ta chưa kịp nói hết câu thì hai người thuộc hạ liền tỏ vẻ sốt ruột:

“Ngươi độc ác quá!”

"Sao ngươi dám đối xử với chủ nhân ta như vậy!”

Bọn họ còn định nói thêm nhưng đã bị chủ nhân ngăn lại.

“Im lặng!”

Họ nghe xong liền im lặng, chỉ dùng ánh mắt hung tợn nhìn ta, thấy vậy, ông lão nhanh chóng đưa tay ra hòa giải:

“Này, phương pháp này phù hợp với vết thương, cô gái không có ý xấu.”

Rồi quay lại nhìn ta:

“Nhưng cô chỉ là một nữ tử, biết dùng giòi để làm lành vết thương, tan mủ, còn biết dùng vỏ cây liễu để giảm ngứa?”

Thấy thái độ ân cần của ông, ta cũng nói thật:

“Ông nội tiểu nữ là một thầy thuốc giỏi, hồi còn nhỏ tiểu nữ đã học từ ông nội vài thứ”.

“Ta hiểu rồi.”

Ông lão nghe vậy gật đầu liên tục, sau đó quay đầu chắp tay với người đàn ông nằm trên ghế dài:

“Công tử, sở dĩ chân công tử không bị thối đến đầu gối đều là nhờ sự chăm sóc cẩn thận của cô gái này. Vết thương đã bắt đầu lành lại, công tử chỉ cần nghỉ ngơi khoảng một tháng nữa thôi.”

Có một khoảng lặng dài.

Một lúc lâu sau, một giọng nói khàn khàn phá vỡ sự im lặng:

“Gia Mặc, đưa thầy thuốc về.”

"Vâng.”

Nghe vậy, người thuộc hạ tên Gia Mặc lấy ra một lượng vàng từ trong ngực áo, đưa cho ông lão:

“Đây là phí khám bệnh.”

Nhìn thấy sự hào phóng của hắn, ông lão khá là đắc ý:

“Tuy lão phu đến đây nhưng vết thương đều do cô gái chữa trị, nên thật sự không dám nhận công!”

Sau đó, ông lên tiếng nói với người trên ghế dài:

“Công tử, nếu cô gái này không xử lý vết thương kịp thời, công tử có thể đã c.hết vì nhiễm trùng và sốt cao, ngay cả khi bỏ chân cũng không cứu được mạng."

"Những gì cô ấy đã làm được thật sự không thể tưởng tượng nổi."

“Khó có thể cảm tạ bằng một lượng vàng!"

Ông lão rời đi lâu lắm rồi, âm thanh còn đọng lại.

Trong phòng yên tĩnh, đôi mắt xanh đó nhẹ nhàng chớp chớp:

"Gia Nghiên, mang nước liễu tới đây."

Gia Nghiên nghe vậy, nhanh chóng đưa bát thuốc lên môi chủ nhân.

Đối phương nuốt chửng thuốc trước mặt ta. Có vẻ như đang cố tình thể hiện thành ý.

Không dao động, ta quay người bỏ đi, để rồi bị ai đó chặn lại trước khi ta kịp bước ra ngoài.

“Mọi điều cô đang làm đều vì chủ nhân ta, tại sao cô không nói rõ từ sớm?”

“Ta nói, liệu các ngươi có tin ta không?”

".....”

Sau khi ta rời đi, một chiếc bát gốm bị ném mạnh vào tường, vỡ thành nhiều mảnh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play