Khi Vân Thanh tỉnh lại trời đã sáng, y thoáng nhúc nhích, liền cảm thấy một trận nhức mỏi truyền đến từ eo sau đó lan ra khắp người.

"A..." Y trở mình, đem mặt vùi vào gối đầu, không muốn nhúc nhích nữa.

Màn che bị xốc lên, có người đi đến.

Nháy mắt tiếp theo, một đôi tay hữu lực bóp chặt eo y, đem y từ trong chăn gấm đào ra, ôm vào lòng ngực. Vân Thanh mới vừa mở mắt đã bị Hạ Trì tiến lên hôn một cái, y ngáp một cái: "Giờ nào rồi?"

Y ngủ đến mơ màng, đuôi mắt tựa hồ còn mang theo một chút hồng. Bởi vì ngáp, lông mi dính một chút nước mắt, Hạ Trì nhìn đến tâm ngứa ngáy, lại tiến lên hôn lung tung lên người y.

Vân Thanh bị hắn cọ đến tiêu tan cơn buồn ngủ, y duỗi tay chống mặt Hạ Trì. Lúc này mới thấy rõ Hạ Trì đã thay triều phục, đến phối sức cũng đều mặc đầy đủ hết.

Hạ Trì liền dùng tư thế này hôn hôn lòng bàn tay y, lúc này mới đáp: "Đã là giờ Thìn, ta lập tức tiến cung tham gia nghi thức Khai Phong. Em ngủ thêm chốc lát đi, đến lúc đó trực tiếp tiến cung cũng được."

Nghi thức Khai Phong để các quan lại đến chúc tết hoàng đế. Vân Thanh chỉ cần tham gia chúc tết cùng hậu cung phi tần và hoàng tử cũng được, có thể ra cửa trễ hơn một chút.

Vân Thanh gật đầu, xác thật y mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn nằm thôi.

Phát hiện Hạ Trì vẫn cứ không có ý định buông ra, y có chút nghi hoặc mà nhìn qua. Lại thấy Hạ Trì thay bằng thần sắc nghiêm túc, mở miệng nói: "Đêm qua Diên quốc truyền tin đến, Cốt Tác đã xưng vương."

Vân Thanh theo bản năng muốn ngồi thẳng dậy, y nhẹ nhàng nhíu mày: "Nhanh như vậy..."

Hạ Trì ôm y thật chặt, nhẹ nhàng xoa ấn eo khiến y thả lỏng: "Ta đã bảo A Việt nhìn chằm chằm Trịnh Hồng Hi, trong triều hẳn rất nhanh sẽ có tin tức."

Cốt Tác có thể lấy tốc độ nhanh chóng như vậy để công chiếm vương đình, thậm chí giai đoạn nội loạn đối kháng cũng dường như không tồn tại. Khi họ nhận được tin tức thì mọi việc đã trần ai lạc định. Điều này đủ để chứng minh vị tân vương này đã chuẩn bị kỹ lưỡng và có thực lực mạnh mẽ.

(*) "Trần ai lạc định" ở đây hiểu theo ý mọi thứ đã đâu vào đấy, được sắp xếp ổn thỏa hết rồi.

Trước đây Hạ Trì từng cố ý dẫn dắt hoàng đế phát hiện sự việc Cốt Tác, nhưng họ lại không để vào mắt. Có lẽ trong mắt hoàng đế, việc có người muốn tạo phản là có lợi với Đại Du. Chỉ cần Diên quốc không yên ổn, bọn họ sẽ không có tinh lực xâm lấn Đại Du. Như vậy, cục diện này ngược lại là điều ông ta muốn nhìn thấy.

Kết quả hiện tại, tất nhiên ông ta sẽ bất ngờ.

Vân Thanh gật đầu. Bọn họ đã thay đổi rất nhiều cốt truyện, y cũng sớm đoán trước được mốc thời gian sẽ bị lệch lạc. Kinh ngạc trong chớp mắt, y liền bình tĩnh trở lại, duỗi tay xoa xoa vạt áo vừa bị Hạ Trì cọ loạn: "Em biết rồi, chàng mau đi đi."

Hạ Trì lại cúi đầu hôn hôn khóe miệng y, lúc này mới rời đi.

Sau khi Hạ Trì rời đi, Vân Thanh tiếp tục nằm trong chốc lát, lại không còn buồn ngủ. Y đứng dậy, trước tiên viết phong thư đưa về Phong Ninh, sau đó đến chỗ Tô Mộc một chuyến.

- --- Đọc truyện trên Wattpad.com, các nơi khác đều là ăn cắp, đừng ủng hộ cho kẻ cắp ----

Lễ Khai Phong trong cung đã hoàn tất, các quan đại thần bắt đầu tiến hành nghi thức chúc Tết Hoàng đế tại điện Thái Hòa.

Các quan lại bái hạ, Lễ Bộ thượng thư cất giọng cao sang đọc bài chúc văn. Không khí trên quảng trường rộng lớn trở nên trang nghiêm, chỉ có tiếng Lễ Bộ thượng thư vang vọng trong không trung.

Hạ Trì khẽ giật giật lỗ tai, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ phía cổng chính truyền đến.

Đại thái giám Đức Như thấy thống lĩnh Ngự lâm quân vội vã đi tới, biết chắc hẳn là có tin tức quan trọng, vội vàng tiến ra hỏi.

Nghe xong lời thống lĩnh, sắc mặt Đức Như biến đổi, vội vàng quay lại bên cạnh Hoàng đế.

Các quan đại thần đều quỳ lạy, một số người cũng nghe thấy tiếng động, trong lòng không khỏi tò mò. Khi Lễ Bộ thượng thư đọc xong bài chúc văn, họ đứng dậy chúc tụng hoàng đế. Lúc này mới nhận ra có điều không ổn với thống lĩnh Ngự lâm quân vốn dĩ đang canh gác bên ngoài.

Thống lĩnh Ngự lâm quân làm việc cẩn thận, bình thường sẽ không đến quấy rầy nếu không có chuyện khẩn cấp quan trọng.

Các quan đại thần đều cảm nhận được bầu không khí không ổn.

Sau khi nghi thức chúc tụng xong, hoàng đế sẽ bắt đầu ban thưởng vàng bạc, lúc này mới xem như kết thúc.

Mọi người đều chờ đợi bệ hạ lên tiếng, nhưng lại không nghe thấy gì.

Hạ Trì liếc nhìn sang bên cạnh, thấy đại thái giám Đức Như đang ghé vào tai Thừa An Đế nói điều gì đó, ánh mắt hoàng đế đột nhiên trở nên u ám.

Quảng trường trở nên im lặng, mọi người đều nơm nớp lo sợ, suy đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau một lúc lâu, Thừa An Đế mới lên tiếng tiếp tục nghi thức ban thưởng.

Mọi người quỳ xuống tạ ơn, nghi thức cuối cùng cũng kết thúc.

Hoàng đế đã rời đi, các quan đại thần chuẩn bị giải tán, thì đột nhiên thấy một thái giám bên cạnh hoàng đế tiến đến gọi hai vị thừa tướng đi.

Việc này càng khẳng định rằng đã xảy ra chuyện đại sự. Các quan viên thân thiết tụ tập lại, nhỏ giọng bàn tán, mỗi người đều có ý kiến riêng.

Có người đang bàn tán thì đột nhiên phát hiện bóng dáng Hạ Trì trong đám người ra khỏi cung. Họ cảm thấy có chút khó hiểu, vì Vương gia nên tham gia gia yến trong hậu cung, tại sao lại đi về hướng rời cung? Chẳng lẽ vì đã lâu không ở kinh thành nên lạc đường?

Phát hiện thì phát hiện, nhưng không ai rảnh rỗi đi nhắc nhở hắn.

Lại thấy hắn đi được một đoạn, rốt cuộc Tạ quốc công mới gọi lại: "Thụy Vương điện hạ lạc đường sao? Càn Thanh Cung nên đi bên kia."

Hạ Trì dừng bước nhìn về phía ông, gật đầu đáp: "Bổn vương ra cửa đón Vương phi cùng nhau tiến cung."

Tạ quốc công không nghĩ tới lại là nguyên nhân này. Trong lúc nhất thời không thể điều chỉnh lại biểu cảm, sau một lúc lâu mới nói: "Thì ra là thế, hạ quan nghĩ sai rồi."

Hạ Trì vậy mà cực kỳ có lễ độ, gật đầu cảm tạ ông nhắc nhở mới rời đi. Người chung quanh nghe lời Hạ Trì nói lại sôi nổi mở to mắt.

Hôm qua Hạ Trì ở trước mặt các quan lại trong yến tiệc cự tuyệt tứ hôn. Mọi người tự nhiên có thêm suy đoán.

Có người có khứu giác nhạy bén, qua thái độ mặc kệ không hỏi của hoàng đế mấy năm nay đối với hắn, cũng hiểu được một ít chuyện. Họ suy đoán rằng Hạ Trì tự tuyệt đường lui, vì không muốn dính líu đến chuyện tranh trữ.

Hành động thâm tình mà Hạ Trì dành cho Vương phi cũng phù hợp với suy đoán này.

Tuy nhiên, những người không rõ tình huống vẫn giữ tâm lý tò mò, nghe Hạ Trì nói vậy, liền muốn đi theo xem náo nhiệt.

Hạ Trì đi ra cửa cung trước, không cần chờ lâu, trong chốc lát xe ngựa của vương phủ đã đến.

Vân Thanh mới từ thùng xe ra tới. Mọi người cố tình thả chậm bước chân, mắt liền thấy Hạ Trì luôn lạnh mặt đột nhiên cười lên, rồi duỗi tay ôm Vân Thanh xuống xe.

Mọi người lắp bắp kinh hãi, có người thiếu kinh nghiệm, trong khoảng thời gian ngắn không rảnh che giấu, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn lại đây.

Vân Thanh bị hoảng sợ, sau khi phản ứng lại, âm thầm nhéo hắn một cái: "Thả em xuống."

Lực đạo này đối với Hạ Trì mà nói không đau không ngứa. Hắn một bên nghe lời thả người xuống, một bên ra vẻ tủi thân lẩm bẩm: "Ta chỉ sợ em vấp phải chỗ đó..."

Vân Thanh bị chọc cười, không biết từ khi nào, da mặt người này càng ngày càng dày. Rốt cuộc không còn nhận ra người trước đây lúc nào cũng trưng bộ dáng ngây thơ, lặng lẽ đỏ tai mỗi khi y nói một lời.

Y chú ý thấy biểu cảm của những người xung quay, hiểu rõ tính toán của Hạ Trì, liền phối hợp với hắn, không thu liễm nữa.

Mọi người liền nhìn thấy Vân Thanh sau khi đứng thẳng cũng không thèm nhìn tới Hạ Trì, nhấc chân đi về phía trước, không màng chút nào tới tôn ti trên dưới mà bỏ Hạ Trì lại sau lưng.

Chuyện như vậy, đừng nói là Hạ Trì có tính tình bá vương, tùy ý đổi một người trong số họ, cũng không thể nhẫn nhịn được.

Bọn họ đều chờ xem Hạ Trì phát hỏa, lại thấy hắn không chút để bụng mà đuổi theo, cười nói cái gì đó với Vân Thanh, trên mặt còn mang theo một chút lấy lòng.

Tâm tình mọi người phức tạp mà thu hồi ánh mắt, vốn dĩ đang mắng "đồi phong bại tục", nhưng đến người bảo thủ cũng dừng lại. Bọn họ không hẹn mà cùng sinh ra một ý nghĩ — này nhất định là diễn!

Một nơi cách đó không xa, Thẩm Thời Dư chăm chú nhìn vào bóng hai người đang dần đi xa.

"Thẩm đại nhân, đi thôi." Giọng nói đồng liêu đánh gãy ánh mắt y, y quay đầu lại, cười đáp.

"Không nghĩ tới Thụy Vương điện hạ khi ở chung với Vương phi sẽ có bộ dạng như vậy, cũng không biết là thật hay giả."

"Nghe nói tài hoa của Vương phi cực kỳ xuất chúng, nếu không phải gả cho Thụy Vương điện hạ, nói không chừng đã là đồng liêu của chúng ta."

"Hừ, lấy sắc thờ người, quả thực vứt hết mặt mũi người đọc sách."

"..."

Tiếng nghị luận của đồng liêu nhỏ giọng truyền đến bên tai, Thẩm Thời Dư nhìn thoáng qua, lúc này mới xoay người rời đi.

Bên kia, sau khi tiến cung đi được một đoạn, Hạ Trì nắm lấy tay Vân Thanh.

Nơi này đã không còn người khác, chỉ có tiểu hoàng môn dẫn đường phía trước. Vân Thanh không đoán được hắn muốn làm cái gì, có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Hạ Trì nắm tay Vân Thanh, nương theo tay áo rộng che giấu đi. Lấy tay làm bút, đem việc cấp báo trong cung viết vào lòng bàn tay y.

Vân Thanh nháy mắt phản ứng lại, ngưng thần đọc.

Đến chữ cuối cùng, Vân Thanh ngẩng đầu nhìn hắn. Trong lòng hai người biết rõ ràng, thống lĩnh Ngự lâm quân đưa tin tức đến, tất nhiên nhắc đến việc Diên quốc đổi tân vương.

Bầu trời kinh thành dự là muốn thay đổi.

Khi hai người vào cung Càn Thanh, sau khi kết thúc nghi thức trước, các vị Vương gia đã trực tiếp đến đây, lúc này đồng thời nhìn lại. Hạ Lan cười trêu ghẹo: "Bát hoàng đệ cùng đệ muội thật sự rất ân ái, đã vào cung một lúc rồi, còn cố ý muốn ra cửa đón người."

Khi hắn cười rộ lên rất ôn tồn lễ độ, ngữ khí cũng không làm người khác chán ghét. Nhìn qua chính là bộ dáng huynh trưởng tốt luôn yêu thương bao dung đệ đệ.

Hạ Trì cũng không phủ nhận, lên tiếng đáp rồi dẫn Vân Thanh chào hỏi các phi tần.

Hạ Lan mỉm cười nhìn bóng dáng hai người, ngón tay lại thong thả vuốt ve chén trà. Việc Hạ Trì làm quá thẳng thắn, chẳng lẽ hắn thật sự cố ý sao?

Bên kia, Hạ Nguyên nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai người, lại nhận định là do Hạ Trì cố ý khiêu khích gã. Trong lòng ngày càng thêm nóng nảy đối với việc tranh trữ.

Gã năm nay đã 30, đến chức trữ vị cũng không nắm được trong tay. Sau khi thái tử trúng độc chết yểu, mẫu phi cùng ngoại tổ liền nói với gã, trữ quân kế tiếp sẽ là mình. Nhưng thoáng cái đã 20 năm, gã vẫn chỉ là một Vương gia.

Cổ nhân có câu, 30 tuổi phải có sự nghiệp. Gã đã đợi lâu lắm rồi, chờ đến mức không còn kiên nhẫn nữa.

Hậu cung phi tần cùng các hoàng tử, công chúa nhanh chóng đến đông đủ, chỉ chờ Thừa An Đế xuất hiện. Nhưng mọi người đã chờ đến qua giờ cơm trưa mà vẫn không thấy bóng dáng hoàng đế, cũng không có thánh chỉ truyền đến.

Hạ Trì nhẹ giọng bảo cung nữ hầu hạ bưng hai dĩa điểm tâm lên, đem những món Vân Thanh thích ăn đặt vào chén của y.

Hoàng đế không tới, không thể khai yến. Bọn họ cũng chỉ có thể dùng điểm tâm và nước trà chống đói. Vài vị Vương gia đều là bộ dáng suy tư gì đó, các phi tần cũng dần dần dừng đàm tiếu lại.

Rõ ràng là mùng một đại niên ngày lành, các phi tần đều ăn mặc đồ mới diễm lệ, một mảnh hoa đoàn cẩm thốc. Nhưng hiện tại, không khí trong điện nặng nề đến mức làm lòng người hốt hoảng.

Không biết qua bao lao, giọng nói của thái giám thông truyền rốt cuộc vang lên. Các phi tần vội vàng sửa sang lại biểu tình, cười đứng dậy nghênh đón.

Không khí trong đại điện một lần nữa vui lên, trên mặt Thừa An Đế không nhìn ra cái gì, hết thảy đều tiến hành như thường. Phi tần hoàng tử theo thứ tự chúc tết, hoàng đế ấn lệ ban thưởng lễ vật.

Hạ Trì ngẩng đầu nhìn đế vương đã già nua, Diên quốc ngóc đầu trở lại. Không biết ông ta có hối hận vì đã sớm giết công thần hay không.

......

Tin tức Diên quốc cũng không có cố tình giấu diếm, ngày thứ hai, chúng thần trong triều đều đã biết.

Diên quốc phát sinh náo động, con riêng của tiên vương xuất binh huyết tẩy vương đình. Vương thượng cùng Thái Hậu bị giết, thi thể đem đi thị chúng, treo ở trên cửa thành. Tân vương thượng vị, trong triều phàm có người không phục, giết chết bất luận tội.

Thủ đoạn tàn bạo như vậy, cùng phụ thượng Độ Sa của hắn chỉ có hơn chứ không có kém, khiến người nghe sợ hãi.

Mà mệnh lệnh đầu tiên khi tân vương thượng vị chính là chỉnh quân binh.

Mọi người đã nhận ra không ổn, bọn họ đều cho rằng giết được Độ Sa, chờ ấu chủ trưởng thành, biên quan ít nhất cũng có thể an bình được 20 năm. Hiện tại chỉ mới qua mười năm, một đứa con riêng từ trên trời rơi xuống làm mọi thứ đảo điên...

Bởi vì chuyện này, các yến hội cũng không dám làm lớn quá mức. Vân Thanh cùng Hạ Trì càng thêm thu mình, trừ bỏ mùng hai đến Vân gia, lời mời còn lại một cái cũng không đi.

Chuyện này cũng khiến mọi ánh mắt đặt trên người bọn họ bị hấp dẫn đi. Thừa An Đế cũng không có tâm tư quản họ, mỗi ngày đều gọi đại thần đến nghị sự.

Rõ ràng là tháng giêng náo nhiệt nhất, không khí trong kinh lại căng như dây đàn.

Vân Thanh cùng Hạ Trì ở trong phủ cũng không nhàn rỗi. Một bên hạ lệnh an bài điều động sự vụ Ninh Châu, một bên cho người nhìn chằm chằm hành động tiếp theo của Trịnh Hồng Hi.

Ám vệ bên người Hạ Lan đông đảo, thân thủ cũng cao. Vì không để rút dây động rừng, bọn họ không thể chặt chẽ theo dõi hắn. Bởi vậy tiêu điểm chủ yếu đều đặt trên người Trịnh Hồng Hi.

Mùng 7 này, Hằng vương phủ làm tiệc đầy tháng. Hạ Trì cùng Vân Thanh cho Nguyên Phúc đưa lễ vật, còn người thì cáo bệnh không đi.

Buổi tối, hai người đang định ngủ, ám vệ đột nhiên tới báo.



Yến vương phủ, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa ngày thường của Hạ Lan giờ đây đen đến mức phảng phất có thể vắt ra nước.

"Không cứu sống y, các ngươi cũng đừng sống."

Trên ngực Thẩm Thời Du cắm mũi tên, sắc mặt tái nhợt mà nằm trên giường. Vài tên phủ y run bần bật, lại chậm chạp không dám động thủ.

Mũi tên có gai ngược, vị trí cực gần nội tạng. Bọn họ thật sự không có nắm chắc sau khi rút mũi tên ra, người còn sống nổi không.

"Vương gia, thái y đã tới."

Hạ Lan quay đầu, nói với viện phán cùng những thái y phía sau: "Làm phiền chư vị."

Đám phủ y giống như nghênh đón cứu binh, vội vàng tránh ra.

Viện phán cẩn thận xem xét miệng vết thương, bảo Hạ Lan cho người mang mũi tên khác đến. Sau đó thấp giọng thương lượng với các thái y vài câu, rồi đứng dậy nói với Hạ Lan: "Chúng ta chuẩn bị một chút, rồi sẽ rút mũi tên cho Thẩm đại nhân.

Hạ Lan giơ tay ra hiệu với quản gia vương phủ, nói với bọn họ: "Yêu cầu dược liệu gì thì bảo quản gia đi tìm. Nếu thật sự không có, liền nói bổn vương, bổn vương tiến cung đi cầu. Thẩm đại nhân cứu bổn vương một mạng, phải làm phiền chư vị cứu mạng y."

Sắc mặt hắn cầu khẩn, sau khi nói xong thậm chí còn chắp tay hành lễ, vài tên thái y đều có chút biến sắc.

Trương viện phán phục hồi tinh thần lại, vội vàng tránh cái thi lễ này: "Vương gia không cần như thế, chúng ta nhất định sẽ toàn lực cứu trị."

Dứt lời, ông không hề trì hoãn, lập tức phân phó quản gia đi xuống đun thuốc, lại bảo các thái y chuẩn bị dụng cụ.

Hạ Lan xoay người trở lại mép giường, hắn nhìn người trên giường. Hung ác cùng âm trầm trong mắt toàn bộ rút đi, biến thành hoảng loạn đau lòng.

Rõ ràng hôm qua còn muốn quyết liệt đòi phân rõ giới hạn với hắn. Hôm nay gặp phải nguy hiểm lại không chút do dự che trước người hắn. Nghĩ đến khả năng phải mất đi y, Hạ Lan chỉ cảm thấy trái tim giống như bị ai xẻo đi, thở thôi cũng thấy đau.

Từ khi mẫu thân hắn qua đời, trong lòng chỉ muốn bò lên chỗ cao nhất, đem tất cả người từng khinh nhục hai mẹ con hắn, toàn bộ đạp dưới chân. Hắn chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ yêu ai.

Hắn cũng không muốn sinh ra uy hiếp gì có thể làm hại hay thương tổn mình. Nhưng hiện tại bản thân mới biết được, nếu không có Thẩm Thời Dư, dù hắn có bước lên địa vị cao nhất, quãng đời còn lại cũng chỉ có thể sống trong thống khổ cùng hối hận.

Hạ Lan run rẩy lau máu trên mặt y, nhẹ giọng gọi: "A Lam, em mở mắt ra nhìn ta có được không?"

Thẩm Thời Dư an tĩnh mà nằm ở đó, ngực phập phồng cơ hồ khó có thể phát hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play