Ngày kế, Vân Thanh mở tiểu triều hội ở Vương phủ.

Hôm qua mọi người thấy Vân Thanh cùng Hạ Trì trở về, liền đoán ra được tám chín phần mười nguyên nhân trước đó Vương gia vội vàng rời phủ. Có điều bọn họ nghĩ rằng Vương phi gặp phải nguy hiểm nên Vương gia mới có thể vội vàng như thế. Nhưng hôm nay thấy Vân Thanh khỏe mạnh không có việc gì, lại bắt đầu cảm thấy không xác định được.

Hôm qua Vân Thanh trở về đã được ăn ngon ngủ ngon. Sáng nay lại uống thêm một chén thuốc bổ lớn, lúc này nhìn qua sắc mặt hồng nhuận, không nhìn ra bộ dáng bị thương chút nào.

Thân phận của hai người khi ở Quách Độ huyện cũng chưa từng bại lộ ra, chỉ có huyện lệnh Đổng Thành Ích biết. Khi bọn họ rời đi cũng đã dặn dò ông không được tiết lộ việc này ra ngoài. Việc Vân Thanh bị thương khi trở về từ Nhạc Châu, nếu để nhóm thần tử biết, tất nhiên sẽ sinh ra rất nhiều phỏng đoán.

"... Có bao nhiêu hộ bá tánh bị liên lụy bởi việc này cũng chưa biết rõ, ngươi cùng thủ hạ của ngươi nhiều ngày qua đã làm việc gì mà vội đến vậy?"

Giọng nói Vân Thanh mát lạnh, âm lượng không cao không thấp, như là thuận miệng hỏi ra, ngữ khí cũng chưa thay đổi.

Quan viên bị hỏi tới không dám ngẩng đầu, mồ hôi hắn chảy đầy đầu quỳ xuống nhận sai: "Này... Này... Là thần sơ sảy, hôm nay tan triều sẽ tự mình dẫn người đi tra."

Dù cho Vân Thanh đã hơn một tháng không quan tâm tới chính sự, nhưng vẫn có thể cực nhanh mà đáp lại bẩm báo của nhóm quan lại, đưa ra vấn đề cũng chỉ thẳng trọng điểm. Mọi người tức khắc thu hồi các loại suy đoán trong lòng, chỉnh đốn lại thái độ lơi lỏng trước đây. Tất cả căng thẳng tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với những vấn đề mà Vân Thanh có thể đưa ra.

Sau khi họ thay phiên nhau báo cáo xong những việc gần đây, bắt đầu thảo luận về công việc cứu tế và thu hoạch vụ thu quan trọng nhất trong giai đoạn tiếp theo.

Vân Thanh với vẻ mặt trấn định ném ra tin tức lớn: "Tình hình Cát Châu nghiêm trọng, đại doanh Ninh Châu đã phái một ngàn châu binh đi trấn thủ thành trấn biên giới Ninh Châu, đề phòng tai nạn xảy ra."

Mọi người trước đó chỉ biết Cát Châu có tai nạn, nhưng không biết nội tình, đột nhiên nghe nói Cát Châu có quân tạo phản đều cả kinh.

Vân Thanh chưa cho họ kịp phản ứng, đưa mệnh lệnh xuống đầy nhanh chóng và quyết đoán, hết một cái lại một cái. Công việc thu hoạch vụ thu nhanh chóng giải quyết xong. Khi bọn quan viên phục hồi lại tinh thần từ trong suy nghĩ chính mình, đã bắt đầu thương thảo đến việc phái châu binh đi trấn thủ, thuận tiện vận chuyển lương thực.

Lâm Cẩn chắp tay nói: "Nhóm cứu tế thứ hai đã chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai có thể mang đi, nếu giao cho châu binh vận chuyển, càng có thể bảo đảm an toàn, cũng có thể tiết kiệm được nhân lực đi theo chuyển lương."

Vân Thanh gật đầu: "Việc này giao cho ngươi cùng Liễu doanh tá thương lượng sắp xếp."

Lâm Cẩn chắp tay lĩnh mệnh: "Tuân lệnh."

Việc cứu tế đến tận đây cũng có thể xem như hoàn thành xong, đã có thể tan triều.

Giang Tịnh Bách trong toàn bộ quá trình tiểu triều hội đều có chút thất thần. Ông chưa bao giờ chờ đợi tan triều như lần này, nhưng đời luôn có những chuyện bất toại nguyện. Mắt thấy Vân Thanh muốn tan triều, Bạch Thầm Khê đối diện ông lại tiến lên một bước, nhắc tới việc nhậm thêm trưởng quan làm việc.

Giang Tịnh Bách thầm mắng Bạch Thầm Khê vô số lần trong lòng, chỉ có thể cắn môi tiến lên giải thích: "Bẩm Vương phi, lần này chỉ là vì mọi việc dồn cùng một lúc, thật không đúng lúc. Ngày thường thần hoàn toàn có thể làm xong, không cần thêm quan viên. Nếu lại phát sinh tình huống như vậy, thì có thể điều tạm vài vị đồng liêu, cũng có thể giải quyết thích đáng."

Ông ta lúc trước bị Bạch Thầm Khê phản bác giáo huấn nên đã có kinh nghiệm. Bây giờ thay đổi cách nói khác, tự cho là cực kỳ hoàn mỹ, lại nghe Vân Thanh hỏi ngược lại: "Nơi nào có thể điều tạm người thích hợp đến làm việc đây?"

"Phủ nha không có người rảnh rỗi, lần này đúng lúc có bọn người Viên đại nhân hỗ trợ, tiếp theo thì sao? Chẳng lẽ muốn mặc kệ nạn dân sao?"

Vân Thanh đem hai chữ "đúng lúc" trả lại cho Giang Tịnh Bách. Giang Tịnh Bách không biết có phải bởi vì trong lòng có quỷ hay không, cảm thấy lời nói Vân Thanh có ẩn ý. Phía sau lưng ông nháy mắt toát mồ hôi lạnh, cố gắng suy nghĩ tìm từ ngữ thích hợp.

Vân Thanh lại không đợi ông ta tiếp tục cãi lại, nhàn nhạt nói: "Việc này ta đã biết, tan triều."

Sau khi Giang Tịnh Bạch trở lại phủ vẫn đứng ngồi không yên như cũ. Ông lo lắng không phải việc có thể bảo vệ quyền lực trong tay hay không. Vân Thanh ở tiểu triều hội có nói lời ba phải thế nào cũng được, chỉ là ông không biết Bạch Thầm Khê ở sau lưng rốt cuộc muốn sắp xếp mình như thế nào. Mà xét tình hình, có vẻ Vân Thanh lại tin vài phần.

Trong cảm xúc nôn nóng, trong lòng ông lại âm thầm nảy sinh bất mãn, cảm thấy Vân Thanh chỉ nghe lời nói của một phía, không chịu cho lão thần bọn họ có cơ hội nói ra nhiều hơn.

Không bao lâu, ông liền nghe có người truyền điều lệnh của Vân Thanh tới.

Giọng nói người đến vang dội, nội dung điều lệnh truyền tới trong tai mọi người trên phủ nha.

"Các Hộ tào đại nhân có công trong việc quản lý tu lộ. Viên Tử Nghị thăng nghiệm thông phán Ninh Châu, trừ các hạng mục công trình ở ngoài, chưởng quản thêm Truân Điền cùng công việc hộ tịch; Lâm Cẩn dời đến Dữ huyện làm huyện lệnh; Vương Vận, Chu Tiền thăng quan nhất phẩm..."

Quan lại lớn nhỏ trong phủ nha lập tức sôi trào, hâm mộ có, âm thầm đố kỵ đương nhiên cũng không ít. Chỉ là mặc kệ như thế nào, trên mặt vẫn làm ra bộ dáng chúc mừng. Viên Tử Nghị chắp tay nói với mọi người: "Đa tạ chư vị đồng liêu, đêm nay chúng ta thỉnh mọi người đến Vọng Nguyệt Lâu uống rượu."

Tuy rằng hắn khinh thường "xảo ngôn lệnh sắc", lại không phải người không biết phán đoán tình hình. Hắn rất rõ ràng mấy người thủ hạ của mình là người thế nào, nên trực tiếp quyết định thay họ, lấy danh nghĩa cả nhóm mở tiệc chiêu đãi các quan.

(*) Xảo ngôn lệnh sắc trong lời dạy của ngài Khổng Tử "Xảo ngôn lệnh sắc tiễn hỹ nhân", tức là lời nói khéo léo, sắc mặt cười lấy lòng, thì hiếm khi nhân đức. Nghĩa là người nói năng khéo léo hoa mỹ, sắc mặt tươi cười lấy lòng, rất ít khi có lòng nhân ái.

Khi mọi người nghe vậy, trên mặt đều có vài phần nhiệt tình. Trước đây, bọn họ đều độc lập làm việc với phủ nha, cũng rất ít giao lưu với mọi người. Họ còn tưởng rằng mấy người này coi thường họ, nhưng hiện giờ xem ra cũng không hẳn như vậy.

Ngoại trừ Viên Tử Nghị, Lâm Cẩn cũng bị không ít người vây quanh.

Hai người còn lại cũng thăng quan một bậc, theo lý mà nói cũng là tốc độ lên chức khiến người khác cực kỳ hâm mộ, khi so với bọn họ cái gì cũng không lên.

Viên Tử Nghị không cần nhiều lời, trước đó được Vân Thanh chọn đi làm việc khiến rất nhiều người đều biết đến lợi hại của hắn. Ban đầu Lâm Cẩn chỉ là một tú tài, hiện giờ mới một năm đã thăng lên làm huyện lệnh nhất phẩm. Hơn nữa là được chuyển đi tôi luyện bản thân, cho thấy rõ Vân Thanh rất coi trọng y, con đường thăng tiến về sau không thể xem thường.

Lâm Cẩn cười đến tê mặt mới tiễn được mọi người về, y xoa xoa trán, thở phào một hơi dài.

Trong phòng chỉ còn lại bốn người Hộ tào bọn họ, mấy người liếc nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng chắp tay cười chúc mừng nhau.

Một năm nay bọn họ kề vai chiến đấu, quan hệ cực tốt. Từng người đều hiểu rõ năng lực của nhau, cũng không tồn tại ghen ghét hay cảm thấy bất công. Đối với lần này, cả nhóm được lên chức đều là chúc mừng từ nội tâm.

Bởi vì buổi tối có tiệc để ăn, mọi người trong phủ nha đều vui sướng. Hiện giờ Tiền Hữu Tài khá thoải mái, cũng không nhắc nhở mọi người.

Giang Tịnh Bách nghe thấy mọi người bàn luận, một hơi nghẹn ở trong ngực. Ông ta làm quan nửa đời người, không nghĩ tới sẽ phải chịu nhục nhã thế này, thực quyền nhiều năm đều bị người chia năm xẻ bảy.

Ngực phẫn uất càng tích càng nhiều, ông ta đi qua đi lại, cuối cùng vẫn là không nhịn được cầm lấy một khối nghiên mực hung hăng ném xuống đất.

......

Cùng thời khắc đó, một nam tử trung niên được bí mật dẫn vào vương phủ.

Nam tử trung niên cúi đầu vào thư phòng, cũng không ngẩng đầu mà vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Thảo dân tham kiến Vương gia."

Hạ Trì nhàn nhạt kêu đứng dậy, hạ nhân khép cửa thư phòng lại, khiến ông thở cũng không dám thở mạnh.

Hạ Trì đánh giá nam tử trung niên trước mắt.

Trên mặt ông mang theo phong sương, thân hình có hơi gù, lúc vào cửa có thể thấy đùi phải có chút thọt, mặc xiêm y bình thường màu nâu mỏng. Liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra đây là nông dân lao động khổ cực nửa đời người.

Hạ Trì mở miệng nói: "Nghe nói Trương thợ thủ công am hiểu cơ quan?"

Nam tử trung niên chính là phụ thân Trương Chí, Trương Phúc. Sau khi ông nhận được tin của Trương Chí, không có nhiều do dự liền đáp ứng, đi theo người của vương phủ âm thầm vào Phong Ninh, thẳng đến hôm nay mới nhìn thấy Hạ Trì.

Cha của Trương Phúc từ nhỏ cũng đam mê làm thợ mộc cơ quan chi thuật. Ông từ nhỏ cũng chịu hun đúc, tuổi còn nhỏ đã theo cha làm đồ vật, cực kỳ có thiên phú. Đọc sách liền có thể tự học tự làm ra cơ quan mà đến cha ông cũng không làm được.

Mười bốn tuổi Trương Phúc đã bắt đầu độc lập kiếm sống. Cho đến khi hai mươi tuổi đã có chút danh tiếng trong võ lâm, không ít người cố tình tìm đến ông để chế tác ám khí.

Đáng tiếc ngày vui luôn ngắn, tuổi trẻ tâm cao khí ngạo, không hiểu vu hồi, không nghĩ tới một lần cự tuyệt lại đưa tới họa sát thân cho mình cùng người nhà.

(*) Vu hồi nghĩa là vòng qua, đi vòng qua, đánh vòng.

Sau khi trốn vào Ninh Châu, Trương Phúc mai danh ẩn tích, không dám đụng vào cơ quan chi thuật, thành thật an ổn mà trồng trọt.

Của cải mấy năm đó tích tụ đều vứt đi để chạy trốn, khi đến Ninh Châu đã không còn lại cái gì. Mấy năm nay, một nhà đều sống quá khổ cực. Buổi tối có cơn gió thổi cỏ lay đều khiến ông bừng tỉnh.

Ông không muốn tiếp tục sống như thế nữa.

Làm việc cho Vương gia, không chỉ có thể đảm bảo an toàn, được quay về với đam mê nghề nghiệp lúc trước. Lại còn có thể cải thiện sinh hoạt của cả nhà, ông không có lý do gì để cự tuyệt.

Trương Phúc nghe Hạ Trì nói xong vấn đề, vội vàng đáp: "Không dám xưng am hiểu, chỉ là có nghiên cứu vài phần."

Hạ Trì nói: "Nhưng có thể làm được nỏ đúng không?"

Trương Phúc không biết Hạ Trì muốn làm loại nào, có chút chần chờ đáp: "Thảo dân đã từng làm cho người trong giang hồ một cái ám khí sử dụng như tay áo nỏ, có thể bắn ra ba phát liên tục."

Tay áo nỏ bình thường đều là một phát, nỏ ông làm lại cực kỳ lợi hại, nên được nhiều người đến mua. Nhưng một lần kia có người tới cửa tìm, bảo ông cải tạo thành bắn ba phát, trả tiền cực cao. Ông mất ăn mất ngủ nghiên cứu hai tháng cuối cùng mới làm ra được.

Mắt Hạ Trì sáng rực lên, nếu có thể làm ra tay áo nhỏ liền phát, nói như vậy làm nỏ cơ trên chiến trường cũng không thành vấn đề.

Kỵ binh Diên quốc lợi hại, nỏ cơ năng tốt mới có thể khắc chế kỵ binh. Bởi vậy những năm đó ông ngoại trấn thủ biên quan vẫn luôn không ngừng cải tiến nỏ cơ, đáng tiếc lại có rất nhiều ý tưởng không thể thực hiện được.

Trương Phúc cẩn thận nghe Hạ Trì miêu tả, rất nhanh đã tập trung tinh thần. Thậm chí trên đường còn không nhịn được mở miệng hỏi chi tiết với Hạ Trì. Hạ Trì cũng không chê phiền mà trả lời ông, chờ Hạ Trì nói xong, ông không có đáp lời, mà nhăn chặt mày suy nghĩ, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm.

Hạ Trì không có quấy rầy ông, hắn chú ý khi nói tới cơ quan vũ khí, Trương Phúc liền giống như thay đổi thành người khác. Bộ dạng phấn chấn không giống người sợ hãi rụt rè trước đó, có vẻ rất tự tin chắc chắn, thậm chí mang theo si cuồng đối với nghề, có chút giống Chu Võ.

Sau một lúc lâu, ông như đã nghĩ thông suốt được cơ quan, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, ông quay đầu vui mừng nhìn về phía Hạ Trì: "Ta có thể làm thử!"

Sau khi thấy rõ mặt Hạ Trì, ông đột nhiên tỉnh lại từ trong suy nghĩ, phản ứng lại hoàn cảnh hiện tại, sắc mặt nhanh chóng chuyển thành sợ hãi, run run muốn quỳ xuống thỉnh tội.

Vương gia là hoàng thất quý tộc, chắc là không thể chịu được khi bị ông thất lễ như vậy. Trong lòng ông lạnh run, vô cùng hối hận, chỉ mong Vương gia không giận chó đánh mèo lên Trương Chí.

Đang lúc ông định cầu xin tha thứ, lại nghe Hạ Trì nhẹ giọng nói: "Việc này giao lại cho Trương thợ mộc."

......

Trương Phúc hốt hoảng mà được bí mật đưa tới đại doanh Ninh Châu, giao cho Liễu Toàn an bài. Thẳng đến giờ phút này ông mới khôi phục lại tinh thần, Vương gia không chỉ không xử phạt mình, mà còn sắp xếp chỗ ở tốt cho ông đến làm.

Ông cảm thấy đồn đãi không nên tin, tuy rằng khuôn mặt Vương gia lạnh lùng, nhưng không phải người hung bạo.

Âm thanh các tướng sĩ thao luyện truyền đến trong tai Trương Phúc, ông cảm thấy một loại an tâm chưa từng có từ trước đến nay.

Mấy năm nay ông vẫn luôn sống trong lo lắng hãi hùng, không có ngủ được một đêm an giấc. Nhưng hiện tại mọi thứ đều bất đồng, ông cảm thấy vô cùng may mắn khi đã lựa chọn đáp ứng.

Trương Phúc vội vàng buông tay nải xuống, trong doanh trướng có bàn ghế, phía trên có sẵn giấy bút. Ông đề bút chấm mực, bắt đầu suy nghĩ liệt kê ra các vật liệu cùng công cụ cần dùng. Vương gia hậu đãi ông, ông cũng không thể đến chỉ để ăn cơm, phải hoàn thành công việc tốt nhất có thể mới đúng.



Vân Thanh không đi quản phủ nha đang như nồi canh sôi sùng sục, mang theo A Thư cùng Lê Phong Hòa đến phường vải vừa mới xây.

Phường vải ở gần ngoại thành Phong Ninh, dân cư thưa thớt, các tòa nhà bên cạnh đều rất cũ xưa nên bán phá giá khá rẻ.

Lê Phong Hòa vừa vung tay lên, đã trực tiếp mua ba cái đại trạch viện liên tiếp. Sau khi phá bỏ tường ngăn chính giữa thì xây thành phường vải, từ bên ngoài nhìn qua cực kỳ bắt mắt.

Trên cửa không có treo biển, Lê Phong Hòa tiến lên gõ gõ cửa. Một thiếu niên có bộ dáng linh hoạt nhô đầu ra, thấy Lê Phong Hòa, liền gọi một tiếng "Tiểu thư" rồi mở cửa cho bọn họ vào.

Lê Phong Hòa dẫn hai người Vân Thanh đi tham quan, cẩn thận giảng giải. Phường vải chia làm khu cán bông, khu kéo sợi, khu nhuộm vải, khu dệt vải, còn có mở rộng kho hàng cùng tiểu viện có thể cư trú.

Vân Thanh cười gật đầu: "Làm rất tốt." Y có thể nhìn ra cách sắp xếp các khu vực rất hợp lý, xem ra đã dùng rất nhiều tâm tư để cân nhắc, tất nhiên không tiếc lời khen ngợi.

Sân được mở rộng ra, Lê Phong Hòa cho người ôm năm con chó con trở về. Vân Thanh nhìn chó con béo ụ trong lòng thích thú, nhịn không được nựng nựng vài cái cho đã ghiền.

Lê Phong Hòa cũng duỗi tay sờ sờ chúng, có thể thấy được chó con đều rất thân thiết với nàng, chủ động cọ cọ vào người nàng. Nàng cong mắt sờ từng cái đầu chó con một lần: "Chó nuôi từ nhỏ mới tốt, lúc trưởng thành có thể làm giữ nhà."

Vân Thanh cười đáp, Lê Phong Hòa không hổ là thương nhân đi khắp nơi cùng Lê Nguyệt Lãng, làm việc cực chu toàn. Từ bức tranh toàn cảnh đến chi tiết đều làm rất tốt khiến người khác yên tâm.

Sau khi tham quan phường vải xong, Lê Phong Hòa dẫn theo hai người đi đến sân đỗ xe.

Nàng vừa đi vừa nói: "Từ khi muội trở về từ Nham Châu vẫn luôn lo lắng, tuy bông vải tốt, nhưng dùng biện pháp của dân bản xứ để làm rất phiền toái, hao phí nhiều thời gian cùng tiền bạc. Muội định trở về thương nghị với Vương thúc xem có thể làm ra công cụ xe sợi thích hợp hay không. Không ngờ tới biểu ca đã tính trước một bước làm ra rồi."

"Còn có cả công cụ dệt lụa", đôi mắt nàng tỏa sáng nhìn về phía Vân Thanh, "Biểu ca bảo Vương thúc làm cái công cụ dệt lụa này thật sự quá lợi hại, so với dùng cách cũ nhanh gấp mấy lần."

Vương thúc trong miệng Lê Phong Hòa là thợ mộc nàng dẫn đến từ Lê gia. Thiếu niên trông cửa vừa rồi đưa cho nàng chìa khóa mở cửa phòng ra, thính đường rộng mở, xuất hiện mấy giá dệt lụa mới tinh.

Vân Thanh tiến lên nhìn kỹ một lần, cười nói: "Không hổ là thợ thủ công Lê gia, tay nghề quả thật không tồi, đã dùng thử chưa?"

Lê Phong Hòa liên tục gật đầu: "Đã dùng thử, vừa nhanh vừa đẹp. Vương thúc liên tục cảm khái, ông làm guồng quay tơ hơn nửa đời người, không nghĩ tới có thể làm ra guồng quay tơ như vậy."

Cho dù thử qua rất nhiều lần, Lê Phong Hòa mỗi khi nhìn thấy guồng quay tơ vẫn cảm thấy hưng phấn như cũ. Trong lòng nàng thật sự bội phục Vân Thanh. Nếu không phải cùng y lớn lên từ nhỏ, chỉ sợ nàng cũng sẽ giống bá tánh Ninh Châu cho rằng y là thần tiên.

Hiện tại các công cụ cán sợi, đan sợi, xe chỉ, dệt vải trong phường vải đã đầy đủ mọi thứ. Lê Phong Hòa cho người làm thử qua, từ lúc bông dệt thành vải vóc, ước tính hao phí nhân công và thời gian so với phương pháp cũ tốt hơn nhiều.

Bông đã được thu mua toàn bộ bỏ vào kho hàng, mọi thứ đã sẵn sàng. Lê Phong Hòa thương lượng cùng Vân Thanh, tính toán ngày mai bắt đầu chiêu nhân công.

Vân Thanh đương nhiên không có dị nghị, dùng người thì không nghi ngờ năng lực. Nếu y đã giao toàn quyền chuyện này cho Lê Phong Hòa, sẽ không định khoa tay múa chân.

Chi phí làm phường vải đều từ kho Vương phủ, nên đây là sản nghiệp Vương phủ. Vân Thanh ước định với Lê Phong Hòa, cho nàng năm phần tiền lãi. Lê Phong Hòa lại chỉ cần phân nửa số đó, từ lúc gieo hạt bông cho đến về sau, tất cả đều do Vương phủ phối hợp với nàng, nàng không thể lấy nhiều như vậy.

Nhưng cho dù chỉ có hai phần rưỡi, nếu dựa theo phỏng đoán của nàng, thì đây cũng là thù lao cực kỳ phong phú. Ý chí chiến đấu của Lê Phong Hòa sôi sục, nàng nhất định phải tạo ra một sự nghiệp lớn.

Từ phường vải trở về, Vân Thanh liền tìm Trình Việt đến đây.

Hiện nay thôn dân chạy nạn khỏi Cát Châu phần lớn đều không có lương tâm, chờ đến khi hoàng đế phái binh ra đánh tới, chỉ sợ sẽ càng có nhiều bá tánh trôi dạt khắp nơi.

Vân Thanh bảo Trình Việt chú ý chặt chẽ tình hình Cát Châu, nếu không sẽ không thể kịp thời tăng binh đến gác biên giới Ninh Châu. Ngoài ra, y còn yêu cầu Trình Việt âm thầm cho người mời chào đại phu có y thuật cao minh.

Trình Việt từ trước đến nay đều không hỏi nhiều, lĩnh mệnh liền trở về bố trí.

Sau khi Hạ Trì trở về từ đại doanh Ninh Châu, Vân Thanh đang ở trong thư phòng vùi đầu vẽ.

Hạ Trì đến bên cạnh bàn, phát hiện y đang họa một bản vẽ thuyền lớn.

Hắn có chút nghi hoặc: "Vương phi vẽ cái này làm cái gì?"

Vân Thanh ngẩng đầu, không đáp mà hỏi lại: "Vương gia trước đây đã nói, Dũ Châu là phòng tuyến cuối cùng của kinh thành, nếu Diên quốc đánh chiếm Đại Du, thì rất có khả năng sẽ bị chặn ở Dũ Châu. Nếu chúng ta có thể từ phía sau đánh úp, thì có thể khiến họ bị chịu thiệt hại nặng. Vương gia còn nhớ không?"

Đó là trước đây Vân Thanh đã giả định ra tình hình chiến đấu trong nguyên tác, và hỏi Hạ Trì vấn đề này. Hạ Trì đã trả lời, nhưng Diên quốc trong nguyên tác đã từ biên giới phía bắc càn quét xuống dưới, phía sau tất nhiên sẽ không còn quân đội Đại Du. Do đó, Hạ Trì suy nghĩ theo giả định như vậy, phương pháp mà hắn đưa ra sau đó vẫn là đánh trả trực diện.

Hạ Trì gật gật đầu: "Tất nhiên nhớ rõ."

Hạ Trì biết Vân Thanh đang chịu áp lực tâm lý rất lớn. Cho dù trên chiến trường mọi thứ có thể thay đổi trong nháy mắt, nhưng việc giả định diễn thử cũng không có ý nghĩa lớn. Tuy nhiên, mỗi lần Vân Thanh hỏi, Hạ Trì vẫn sẽ nghiêm túc suy nghĩ trả lời, rồi sau đó phá giải cục diện mà Vân Thanh đã thiết lập.

Hắn đang muốn hỏi Vân Thanh hai chuyện này thì có liên quan gì với nhau, liền nghe Vân Thanh nói: "Vương gia cảm thấy nếu sau này Diên quốc tấn công Đại Du, chúng ta thông qua đường biển đưa nhóm tướng sĩ cùng vũ khí đến phương bắc thì thế nào?

Ánh mắt Hạ Trì chợt biến đổi, ý tưởng của Vân Thanh thật sự rất táo bạo. Nếu có thể thực hiện được, thì có thể nói là một kỳ binh. Trước đây chưa bao giờ có tiền lệ như vậy, cũng không ai nghĩ đến. Hắn vốn dĩ có thiên hướng dùng binh theo cách kỳ quỷ, tất nhiên có thể tiếp thu loại ý tưởng này.

Hắn gật đầu nói: "Nếu thật sự có thể làm được, tất nhiên là cực tốt."

Vân Thanh nói: "Em đã hỏi qua Thôi Hồng, hắn nói chỉ cần có người có kinh nghiệm dẫn dắt, thì có thể thực hiện được. Thuyền ở Trì huyện đều là dùng để chiến đấu gần biển, thuyền có thể đi xa không nhiều. Vì vậy nếu thật sự có quyết định này, phải yêu cầu đóng thuyền lớn."

Hạ Trì nhìn bản vẽ trên bàn, hiểu rõ ý tưởng của Vân Thanh —

Y vì hắn mà tạo một nước kỳ binh.

Vân Thanh nói phải bảo vệ hắn, liền dốc hết sức lực mà mưu tính vì hắn.

Hạ Trì kích động trong lòng, khó có thể kiềm chế mà ôm Vân Thanh thật chặt vào lòng: "A Thanh, ta có tài đức gì..."

Vân Thanh vỗ vỗ hắn: "Còn chưa biết có nhất định thành công không, Thôi Hồng đáp ứng cho thủ hạ đi thử một lần, nếu có thể, chúng ta liền bắt đầu đóng thuyền."

Vân Thanh nói xong thì thở dài, muốn đóng thuyền, lại tốn một số tiền lớn.

Hạ Trì buông y ra, nhìn biểu cảm y nói: "Sao than thở thế này?"

Sau khi Vân Thanh nói ra, hắn hỏi: "Có phải Vương phi chưa xem sổ sách vương phủ không?"

Thấy Vân Thanh có chút nghi hoặc, Hạ Trì cười nói: "Tạ Giang Tri cho người đưa tiền bán nước đá đến."

Vân Thanh cả kinh, ngay sau đó liền vui vẻ.

Lúc trước y không chịu nóng nổi, tự dùng tiền chế nước đá để dùng. Khi đó y nhảy lên ý niệm bán chúng, cũng chỉ bán cho nhà có tiền mới có lợi nhuận. Nhưng lợi nhuận này quá chói mắt, y không có người thích hợp để sai đi làm.

Sau khi Hạ Trì biết, liền bảo Vân Thanh đem chuyện này giao cho hắn làm. Từ đó Vân Thanh liền không quản tới, về sau phát sinh quá nhiều sự việc, hắn quên mất nói cho y, liền đem chuyện này vứt ra sau đầu.

Không nghĩ tới Hạ Trì lại tìm người trong kinh làm.

Tạ Giang Tri là con vợ cả của phủ Quốc công, thân phận tuyệt đối đủ cao. Hắn là bằng hữu thân thiết nhất trong đám thế gia ăn chơi kia khi Hạ Trì còn ra vẻ ăn chơi trác táng. Vân Thanh không có quá nhiều ấn tượng đối với hắn, có điều nếu Hạ Trì nguyện ý tìm hắn, cũng đồng nghĩa hắn là người tin được.

Hạ Trì nói: "Hắn ở kinh thành bán nước đá cho tất cả các nhà có thể dùng đến, lúc đầu bị nhà có tiền xua như xua vịt. Hắn lại vội vàng cho người đến mấy châu phủ cách vách mở cửa hàng. Khi mùa hè đến, kiếm được đầy bồn đầy chén."

Hạ Trì ước định với hắn chia đều tiền vốn, lợi nhuận cũng chia đều. Trừ bỏ cửa hàng bán nước đá, Hạ Trì còn đem nước đường Vân Thanh đã nói qua kể lại toàn bộ cho hắn. Tạ Giang Tri liên tục vuốt mông ngựa nói Hạ Trì nghĩa khí, có biện pháp kiếm tiền cũng không quên kéo hắn theo.

Trên Tạ Giang Tri còn có một vị đại ca, đã sớm thỉnh phong thế tử. Ở trong mắt mọi người hắn chỉ là kẻ ăn chơi trác táng, hắn không có hứng thú đối với gia quan tấn tước, nhưng đối với việc kiếm tiền lại cực kỳ nhiệt tình.

Vân Thanh nhìn sổ sách, phảng phất như thấy được ngân phiếu tràn đầy, cười đến mi mắt cong cong. Hạ Trì nhìn đến thích mắt, tiến lên hôn hôn y.

Hai người thương lượng việc hải vận đến trời tối mới dùng bữa. Vân Thanh nhìn canh bổ đen như mực trên bàn, thật sự rất muốn nhíu mày.

A Thư giám sát y nói: "Đây là biểu tiểu thư đưa canh bổ tới, thiếu gia đã đáp ứng sẽ uống, ta hôm nay phải nhìn thấy được!"

Vân Thanh gõ gõ đầu A Thư: "Nói nhỏ thôi, ta nghe rồi."

Vân Thanh cùng Hạ Trì dùng bữa không cần người hầu hạ. A Thư che đầu lại chạy đi, biểu tiểu thư không biết dùng cái gì để nấu, nghe mùi đã thấy đắng. Cậu không khỏi không nhắc nhở thiếu gia một câu vì sợ y không uống.

Dù sao việc Hạ Trì dùng kẹo dỗ y uống thuốc cũng không phải một lần. Vân Thanh bất chấp tất cả, tự mình cầm bình kẹo đến đây, mùi canh bay thoang thoảng quả thật khiến người ta muốn ngừng thở. Nếu không phải đây là tự tay Lê Phong Hòa nấu mang tới, y tuyệt đối sẽ không uống.

Vân Thanh bưng lên, muốn "vân đạm phong khinh" mà uống một hơi cạn sạch, lại bị vị đắng kích thích đến nhăn chặt mày. Phải nhanh chóng ngậm hai viên kẹo mới hồi phục lại tinh thần, còn chưa kịp ăn cơm, Vân Thanh đã cảm thấy mình no luôn rồi.

Một nồi đó bằng hai chén đầy, Vân Thanh nhấp nhấp kẹo trong miệng, nhìn số canh bổ còn lại, rối rắm một lúc sau mới chậm rì rì vươn tay ra. Hạ Trì nhìn đến buồn cười, giơ tay bưng chén thuốc còn dư lại: "Uống một chén là đủ rồi, còn lại ta uống giúp em."

Vân Thanh nhẹ nhàng thở ra, tốt xấu gì cũng là tâm ý của Lê Phong Hòa, y cũng không muốn lãng phí. Dù sao cũng là canh bổ, uống cũng không có tác dụng phụ, liền cho Hạ Trì uống nốt.

Buổi tối, Hạ Trì vẫn tự nhiên như cũ theo Vân Thanh trở về phòng. Vân Thanh nhìn nhìn hắn, cái gì cũng chưa nói, ra sau bình phong tắm gội. Hạ Trì thấy thế, dưới đáy lòng đắc ý mà lắc lắc cái đuôi, bắt đầu tự hỏi nên chọn ngày nào bảo Nguyên Phúc dọn đồ hắn lại đây cho thích hợp.

Lúc trước Vân Thanh rảnh rỗi đã dạy A Thư làm bàn chải đánh răng, xà phòng, đồ vật nhỏ các kiểu, đều làm ra cho bọn họ dùng. Mấy ngày nay y không có ở trong phủ, A Thư trong lúc nhàm chán làm không ít. Còn không cần thầy dạy đã hiểu, bỏ thêm nước hoa vào bên trong xà phòng làm thành xà phòng thơm.

Đêm nay Vân Thanh dùng xà phòng thơm mà A Thư làm ra, một thân nhiễm dầy mùi hoa ngày xuân. Hạ Trì yêu thích không buông tay, ghé vào cổ y hít lấy hít để.

Vân Thanh bị hơi thở của hắn phun lên cổ làm cho ngứa ngáy, nhịn không được bật cười, y giơ tay chống cái trán Hạ Trì lại: "Đừng hít nữa, ngày mai bảo A Thư làm cho chàng một khối giống như đúc."

Hạ Trì dừng một chút, ngẩng đầu hỏi: "Em thích sao?"

Vân Thanh thành thật nói: "Với em mà nói có mùi hương hay không cũng không khác gì nhau."

"Ta đây không cần." Vân Thanh không thích, hắn dùng để làm gì?

Vân Thanh vừa mới buông tay, Hạ Trì lại cúi đầu xuống, y bất đắc dĩ mà túm túm tóc Hạ Trì, cười nói với hắn: "Sao càng ngày càng giống chó con vậy?"

Vừa dứt lời, y liền cảm thấy cần cổ ướt một chút.

Hạ Trì lại liếm nốt ruồi trên cổ y.

Vân Thanh có chút buồn bực, không biết nửa đêm tối lửa tắt đèn, Hạ Trì làm sao có thể chuẩn xác tìm được vị trí nốt ruồi nhỏ kia chứ.

Vừa rồi khi Hạ Trì tắm gội liền cảm thấy thân thể có chút nóng lên. Lúc này ôm Vân Thanh, không gian hô hấp đều là hương thơm trên người y. Hắn chỉ cảm thấy nhiệt độ trong thân thể càng ngày càng cao, hàm chứa xúc giác không nói nên lời. Giống như cả người đều bỏng rát từ trong ra ngoài, khiến hắn chỉ muốn gần thêm Vân Thanh một chút, lại thêm một chút nữa.

Hắn không mở miệng, ban đêm yên tĩnh, âm thanh rất nhỏ cũng có thể nghe được rõ ràng. Không khí trên giường dần dần ái muội hơn.

Vân Thanh vội vàng muốn tỉnh táo lại, chính y cũng có chút phát ngốc. Thời điểm Hạ Trì hôn y, Vân Thanh còn có chút minh mẫn, nhưng rất nhanh đã bị kéo vào dục vọng như sóng triều.

Cả người Vân Thanh nóng lên, ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào không đúng, lại không kịp nghĩ nữa. Lòng bàn tay Hạ Trì có vết chai, động tác cũng không ôn nhu giống trước, mang theo nóng nảy lại làm da đầu Vân Thanh tê dại.

Sau khi kết thúc Vân Thanh thở phì phò phát ngốc một lát, vừa rồi động tác của Hạ Trì vừa nhanh vừa hung, y hoàn toàn không thể phản kháng. Khi y phục hồi tinh thần muốn duỗi tay giúp Hạ Trì.

Vân Thanh vươn tay lại bị Hạ Trì chặn lại.

Vân Thanh sửng sốt, Hạ Trì lại ép lại đây. Lúc trước hắn chỉ nửa đè trên người Vân Thanh, y không có cảm giác gì. Hiện tại Hạ Trì áp cả người lên Vân Thanh, cảm xúc nóng bỏng rõ ràng đến khó có thể xem nhẹ, Vân Thanh ẩn ẩn cảm thấy thân thể lại có chút nóng lên.

Hạ Trì dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nhẹ nụ hoa, thấp giọng nói bên tai y: "A Thanh, có thể hay không?"

Từ lúc ban ngày hắn biết Vân Thanh vì mình mà mưu tính làm hạm đội, trong lòng vẫn luôn châm mãi một ngọn lửa không chịu dập tắt. Chén canh bổ kia tựa hồ như liệt hỏa tưới lên, đáy lòng hắn không ngừng kêu gào chiếm giữ, rồi lại khắc chế mà không ngừng lặp lại: Đợi y đồng ý mới có thể.

Bên tai Vân Thanh nóng lên, trái tim vừa mới bình tĩnh lại kinh hoàng đập thình thịch lên.

Ánh sáng nhạt tiến vào khe hở màn giường, y hoảng hốt thấy đáy mắt Hạ Trì như bị ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt.

Y ngước đầu lên, dùng sức cắn một cái vào hầu kết nhấp nhô của Hạ Trì.

Cả người Hạ Trì nháy mắt căng thẳng, trong đầu "oanh" một tiếng chặt đứt mọi xiềng xích.

......

......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play