Trận chiến này kết thúc so với trong tưởng tượng mau hơn nhiều.

Khi Thôi Hồng mang người trở về, phát hiện khách viện thắp đèn dầu, hắn giơ tay bảo thủ hạ chờ ở viện ngoài, một mình vào sân.

Vân Thanh mặc quần áo chỉnh tề đứng trước hành lang. Khuôn mặt Thôi tướng quân còn mang theo chút sát khí, bước đến gần, chắp tay nói: "Cướp biển đã bị đánh lui, Vương phi cứ tiếp tục an gối."

Trên người Thôi Hồng mang theo mùi máu tươi dày đặc, vạt áo không biết thấm ướt cái gì, trong ánh sáng tối tăm cũng có thể nhìn ra tối màu hơn so với những chỗ khác.

Vân Thanh thu hồi ánh mắt, gật đầu: "Tướng quân vất vả, không biết các tướng sĩ có chịu thương vong không?"

Thần sắc Thôi Hồng hòa hoãn một chút: "Chỉ có mười mấy người bị thương nhẹ, ít nhiều đều nhờ binh khí này."

Nhóm cướp biển ỷ vào binh khí mua được từ Bạch Mã Trại tốt hơn so với bọn họ. Đoạn thời gian này liên tiếp muốn thử công phá, vừa lúc hôm nay bọn họ mang đao mới về, đánh cho bọn chúng trở tay không kịp, cực kỳ sảng khoái.

Nghĩ đến bọn chúng kinh sợ đợt này, họ hẳn có thể ngừng nghỉ một đoạn thời gian.

Vân Thanh nói: "Hữu dụng với tướng sĩ thì tốt, ta nơi này không có việc gì, tướng quân cũng mau nghỉ ngơi đi."

Thôi Hồng chắp tay cáo lui, lúc này Vân Thanh mới về phòng nghỉ ngơi lần nữa

Y đem tay áo nỏ cởi xuống, đặt bên gối, tròn mắt nhìn đỉnh màn.

Trong thành cũng chưa có an tĩnh lại, hẳn là có sự vụ hậu tục cần yêu cầu xử lý. Y nghe âm thanh xa xa truyền đến, qua hồi lâu mới rốt cuộc ngăn không được cơn buồn ngủ.

Ngày kế, Vân Thanh vừa mới dùng đồ ăn sáng, Thôi Hồng liền tới cửa.

Hắn đổi một thân áo bào màu đen ám hoa, tuy rằng tối hôm qua lãnh binh đánh lui địch nửa đêm mới trở về, sáng ra vẫn là một bộ dáng tinh thần phấn chấn.

Làm thủ tướng một thành, hắn hiển nhiên là cực kỳ xuất sắc.

Thôi Hồng không khách khí giảm bớt nhiều lễ tiết, nói thẳng: "Vương phi, hôm nay có thể bắt đầu khởi công chưa?"

Vân Thanh gật đầu: "Ta đang muốn đi tìm tướng quân, nếu nhân thủ đã an bài tốt, liền xuất phát."

Đoàn người cưỡi ngựa hướng đến bờ biển, mặt sau xe ngựa kéo xi măng theo, người đánh xe cũng là thị vệ vương phủ.

Lúc này là sáng sớm, thái dương cũng đã treo lên cao, chiếu đến cả người đều hơi hơi nóng lên.

Mặt biển lam sắc dần rõ ràng hiện ra trước mắt mọi người, kiếp trước Vân Thanh đã đi qua nhiều bãi biển, tất nhiên sẽ không giống thị vệ vương phủ chưa gặp qua biển lần nào mà cảm thấy ngạc nhiên.

Chỉ là kiếp trước bờ biển đều là chỗ giải trí hưu nhàn, một mảnh hoan thanh tiếu ngữ. Hiện tại lại không có bao nhiêu người có tâm tư đi thưởng thức biển rộng tráng lệ.

Trong biển không biết cất giấu địch nhân của Đại Du ở vị trí nào, nói không chừng chỉ vừa nhấc đầu liền có thể nhìn thấy thuyền hải tặc, ngư dân đánh cá thời điểm đó cũng kinh hồn táng đảm.

Mặt biển mênh mông vô bờ như vậy, sau khi địch nhân rời đi liền không còn thấy tung tích, cũng không biết tìm chỗ nào.

Bọn họ bất an, bị động mà phòng thủ, một ngày lại một ngày, một năm lại một năm nữa.

Ao muối yêu cầu được xây dựng ở bãi bùn vắng vẻ yên tĩnh, Thôi Hồng đã sai người chọn được vị trí thích hợp theo yêu cầu của Vân Thanh. Khi Vân Thanh và đám người đến, các tướng sĩ đều cầm sẵn công cụ chờ ở một bên.

Chuyện này có thể nói là tuyệt mật, người của doanh biên phòng đều chỉ nghe theo mệnh lệnh của Thôi Hồng, Trì huyện cũng nằm trong sự kiểm soát tuyệt đối của hắn. Cũng chính bởi nguyên nhân này, Thôi Hồng mới dám đồng ý làm.

Nhìn thấy Thôi Hồng, mọi người đều cùng hành lễ. Thôi Hồng vẫy vẫy tay, bảo người đưa thợ thủ công tới đây.

Thợ thủ công họ Vương, ngày thường phụ trách sửa phòng kiến việc, hắn không biết hôm nay kêu hắn đến đây để làm cái gì. Thôi Hồng giới thiệu Vân Thanh xong, bảo hắn nghe theo phân phó của Vân Thanh, hắn liền mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn về phía y.

Vân Thanh lấy ra bản vẽ từ trong tay áo, bảo hắn lại đây xem: "Vương thợ thủ công, tướng quân muốn xây mấy cái ao như vậy..."

Vương thợ thủ công không biết thân phận cụ thể của Vân Thanh, chỉ xem khí chất quanh thân y cũng có thể đoán được y nhất định không phải người bình thường. Hắn cẩn thận thò đầu lại gần, nhìn bản vẽ trên tay Vân Thanh.

Kết cấu ao phơi muối cũng không tính là phức tạp.

Vân Thanh tính toán làm một cái theo bản vẽ mẫu trước, về sau giao cho Thôi Hồng mở rộng quy mô cũng dễ dàng hơn.

Phần chính của ao phơi yêu cầu được xây dựng từ cao xuống thấp trên bãi biển, tổng cộng bảy tầng, bao gồm sáu tầng ao bốc hơi và một tầng ao kết tinh cuối cùng. Bờ ao cao nửa thước, mỗi ao dần dần hạ thấp khoảng ba tấc trái phải, giữa các ao có cửa ao, dùng để cho nước chảy xuống tầng dưới.

Hai bên bờ ao đào mương muối, khi thủy triều lên, nước biển tràn vào mương muối, gọi là nạp triều. Sau đó dẫn nước biển vào ao, phơi ở bậc cao nhất, lúc này có thể dùng sức gió và ánh nắng mặt trời để làm bốc hơi hơi nước trong nước biển.

Trong nước biển, độ đậm đặc của muối lúc đầu tương đối thấp. Mỗi bậc ao phơi, nước biển sau một ngày bốc hơi sẽ chảy xuống bậc ao bốc hơi tiếp theo. Độ đậm đặc của muối trong nước biển theo thứ tự tăng lên, đồng thời tách ra tạp chất.

Đến khi ao kết tinh, độ đậm đặc của muối trong nước biển đã rất cao, sau một ngày phơi thì có thể kết tinh thành tinh thể.

Vương thợ thủ công thấy Vân Thanh tuổi trẻ, vốn dĩ lo lắng y cái gì cũng không hiểu mà chỉ huy người khác, thấy rõ bản vẽ của Vân Thanh cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là nháy mắt tiếp theo, hắn lại ngạc nhiên mà trừng lớn mắt.

Vân Thanh vẽ cực kỳ trực quan chi tiết, số liệu đánh dấu cũng rất rõ ràng. Vương thợ thủ công chưa từng thấy qua bản vẽ như vậy, nghe Vân Thanh giải thích rất nhanh đã hiểu rõ.

Hắn không khỏi liên tục tán thưởng bản vẽ cực tốt, nếu không phải ngại thân phận Vân Thanh, chỉ sợ đã kéo y đi lãnh giáo.

Cuối cùng vẫn là phó tướng Thôi Hồng khụ một tiếng nhắc nhở hắn. Lúc này mới phản ứng lại, hướng hai người hành lễ cáo lui, rồi đi làm việc với người được Thôi Hồng chỉ định làm chung.

Phó tướng đi theo đến Quách Độ huyện là tâm phúc của Thôi Hồng, cũng biết thân phận Vân Thanh, nên Thôi Hồng bảo hắn đi theo Vân Thanh, nghe y sai phái. Sau đó liền cáo lui đi làm chuyện khác.

Mặt trời như đổ lửa, Cung Quần vốn tưởng với thân phận kim tôn ngọc quý như Vân Thanh, phân phó xong sẽ trở về nghỉ ngơi, không nghĩ tới y thế mà sẽ lưu lại cùng mọi người.

Hắn khuyên một hồi cũng không được, liền ngậm miệng, bồi một bên cùng nhau nhìn chúng binh sĩ vội đến khí thế ngất trời.

Một lát sau, hắn liền nhìn thấy Vương thợ thủ công nhìn bản vẽ nhíu mày. Sau một lúc lâu, Vương thợ thủ công có chút chần chờ mà nhìn về phía bọn họ, phó tướng còn đang do dự có nên nhờ Vân Thanh giúp đỡ một chút không, bỗng thấy Vân Thanh vẫy vẫy tay với bên kia.

Vương thợ thủ công vội vội cầm bản vẽ lại đây dò hỏi, sắc mặt Vân Thanh ôn hòa, cẩn thận giảng giải cho hắn. Phó tướng nhìn Vân Thanh phơi nắng đến đỏ bừng mặt, cảm thấy trên mặt nóng rát.

Hắn gặp qua những quan viên huân quý, ngoại trừ tướng quân bọn họ, đều là một đám cao cao tại thượng. Bọn họ ở chỗ này chống lại ngoại địch, những tên đại nhân đó lại vừa đường hoàng nói, một bên vừa cắt xén quân lương của bọn họ.

Hắn theo bản năng cho rằng Vân Thanh cũng là cái dạng quan này, lại không nghĩ rằng hắn đem dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Vương thợ thủ công đi rồi, thị vệ đi theo phía sau Vân Thanh lập tức đưa túi nước. Vân Thanh nói đến miệng khô lưỡi khô, liên tiếp uống hai chén trà lớn, uống xong thở dài thoải mái.

Vân Thanh dường như nhớ tới cái gì, nói với thị vệ bên cạnh: "Bảo người đi mua một chút trà lạnh giải nhiệt cấp cho mọi người giải khát đi."

Cung Quần lấy lại tinh thần, vội nói: "Mạt tướng cho người đi an bài tốt, Vương phi không nên lo lắng."

Thị vệ nghe vậy dừng lại nhìn Vân Thanh, y phất phất tay, hắn liền hiểu ý lập tức rời đi.

Vân Thanh cười nói với Cung Quần: "Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức thôi, Cung phó tướng không cần tranh với ta."

Tướng sĩ trong quân làm việc đều kỷ luật nghiêm minh, hơn nửa thân thể cường tráng không lười biếng, tới buổi chiều, ao phơi liền cơ bản hoàn thành. Vân Thanh đi qua kiểm tra, lại cho người đem xi măng chuyển đến, dạy cho Vương thợ thủ công sử dụng phương pháp.

Xi măng chủ yếu dùng để gia cố ngạnh, Vương thợ thủ công cũng không biết đây là vật gì, lại cực có ánh mắt nên không hỏi nhiều, y bảo hắn làm như thế nào liền làm theo.

Sau khi mặt trời rơi xuống biển, các tướng sĩ cũng chuẩn bị kết thúc công việc, bộ phận dư lại ước chừng hai ngày liền có thể hoàn thành.

Ngày kế, thời điểm Vân Thanh mang theo người đến ao muối, liền nhìn thấy một đám người đứng ở bên ngạnh ao, kinh hô từng trận.

"Cái này là bùn lầy hôm qua chúng ta đắp lên đó hả?"

"Thiệt hay giả vậy? Sao lại cứng rắn như vậy."

"Này rốt cuộc là thứ gì, sao có thể làm được?"

Mọi người dùng tay ấn, dùng tay đấm, thậm chí còn nóng lòng muốn dùng cuốc trong tay thử đào hai nhát.

Thôi Hồng đứng ở bờ ao, cảm thụ được cảm giác cứng rắn dưới chân, đáy mắt lộ vẻ khó nói.

Cung Quần nhìn thấy Vân Thanh đầu tiên, vội vàng tiếp đón: "Lê công tử."

Thôi Hồng quay đầu nhìn, xét thấy thân phận công khai hiện tại của Vân Thanh, chỉ gật đầu, không hành lễ.

Vân Thanh cười ứng, Vương thợ thủ công một đường vội vàng chạy đến bên cạnh Vân Thanh, xác nhận việc phải làm hôm nay với y.

Trừ việc tiếp tục đào mương muối, việc phải làm hôm nay là chỉnh than.

Mặt đáy ao là bùn đất, yêu cầu đào lên phơi khô, sau đó lại dùng cối xay đem bùn đất đáy ao nghiền thật mịn. Vương thợ thủ công nhận mệnh mà đi, Vân Thanh xoay người chuẩn bị đi xem mương muối, bước chân bỗng dừng lại.

Cách đó không xa, Thôi Hồng ngồi xổm một gối quỳ xuống, đem miếng xi măng tinh tế xem xét. Hắn cau mày, nghĩ nghĩ lại cúi đầu để sát vào xem một chút, có lẽ nhận ra được tầm mắt của Vân Thanh, hắn ngẩng đầu lên nhìn lại.

Vân Thanh đi lên phía trước, bọn thị vệ đứng tại chỗ, cũng không có đi theo.

Thôi Hồng tự nhiên đứng dậy vỗ vỗ tay, biểu tình nhàn nhạt.

Vân Thanh đi đến phụ cận, mở miệng nói: "Tướng quân muốn mua chút xi măng sao?"

Phạm vi mười trượng xung quanh hai người không có người khác, không sợ có người nghe lén họ nói chuyện, Thôi Hồng nhìn những binh sĩ đang bận rộn, ngữ khí khó hiểu: "Mua tới để làm cái gì?"

Trì huyện thực hành Truân Điền nuôi quân, các tướng sĩ không chỉ cần bảo vệ thành trì, còn phải làm ruộng cày ruộng. Những năm đầu quân lương còn khá sung túc, mấy năm gần đây lại càng ngày càng giảm, phát xuống dưới ba dưa hai táo, không đủ nhét kẽ răng.

Dưới tình huống như vậy, dù Nhạc Châu tu sửa cho đường vận chuyển lương thảo thêm thuận lợi, nhưng bọn họ có được dùng đến đâu? Ai sẽ đưa lương thảo đến cho bọn họ đây?

Vân Thanh giật mình, giây lát liền hiểu được ý của hắn, hắn đang muốn nói gì đó, một phó tướng khác của Thôi Hồng mang thần sắc nghiêm túc mà bước nhanh đi tới: "Tướng quân, Ngô kỳ tổng cầu kiến, có chuyện quan trọng bẩm báo."

Thôi Hồng gật gật đầu, đối với Vân Thanh chắp tay nói: "Mạt tướng còn có việc gấp, xin cáo lui trước."

Vân Thanh nhìn theo bước chân hắn vội vàng rời đi, khe khẽ thở dài.

Nói là Truân Điền nuôi quân, nhưng ruộng đều thuộc sở hữu triều đình, lương thực của các tướng sĩ trồng ra đều phải nộp lên hơn phân nửa cho triều đình, chỉ có thể lưu lại một bộ phận nhỏ làm thức ăn cho chính mình.

Nếu quân lương theo lẽ thường trả về đủ, các tướng sĩ có thể vừa đánh giặc bên ngoài vừa làm ruộng cấp cho triều đình, nhưng hiện tại quân lương ngày một rút xuống, các tướng sĩ lấy gì mà ăn đây?

Cứ thế mãi, tất sinh đào binh.

......

Hai ngày sau, ao phơi muối rốt cuộc xây xong.

Vân Thanh đem phương pháp phơi muối dạy cho thủ hạ Thôi Hồng, bọn họ cũng bắt tay làm cùng ngày, thừa dịp thủy triều lên đem nước biển dẫn vào tầng bốc hơi cao nhất của ao.

Tuy rằng bọn họ đều không quá tin tưởng như vậy thật sự có thể làm ra muối, nhưng chỉ cần Thôi Hồng phân phó, bọn họ sẽ kiên định chấp hành.

Sau đó dẫn nước biển từ ao bốc hơi thứ nhất vào ao bốc hơi thứ hai, lại dẫn nước biển vào để lấp đầy ao bốc hơi thứ nhất.

Vân Thanh chỉ cần mỗi ngày đi qua xem xét, những lúc khác không có việc gì sẽ dẫn theo người đi dạo một chút ở phụ cận.

Cung Quần bị Thôi Hồng phái tới đi với y. Sau khi xem qua ao muối phơi nắng, y liền cưỡi ngựa chậm rãi đi bộ về phía bờ biển. Hướng đông có một ngôi làng chài nhỏ, y tính toán đi xem.

Một đám hải âu bay qua, Cung Quần đột nhiên hét lên một tiếng. Vân Thanh quay người vừa thấy trên đỉnh vai Cung Quần dính một bãi phân chim, đang cau mày túm quần áo hướng xuống mặt đất phủi.

Đám thị vệ đã nhiều ngày quen nói chuyện trêu ghẹo với hắn, lúc này nén cười nói: "Vận khí Cung huynh đệ không tồi, nói không chừng lúc trở về nhặt được tiền trên đường đấy."

Cung Quân nhăn mày, cười mắng: "Vận khí này cho các ngươi đấy muốn không?"

Đám thị vệ cười ra tiếng: "Không được không được, vẫn là Cung huynh đệ lưu lại đi."

Mọi người lại vui đùa vài câu, Cung Quần có lẽ đã thành thói quen, tùy tiện xử lý một chút liền không để ý đến nữa, cười đùa cùng mọi người. Thần sắc Vân Thanh biến động: "Cung phó tướng, bãi biển phụ cận Trì huyện có rất nhiều hải âu sao?"

Cung Quần tự giác lôi kéo cương ngựa Vân Thanh xa một tí, hắn lắc đầu nói: "Cũng không tính là nhiều, bờ biển ở làng chài nhiều hơn."

Ánh mắt Vân Thanh tối sầm lại, liền nghe Cung Quần nói tiếp: "Nhưng thật ra Tây Nam cách đó không xa có cái tiểu đảo, trên đó tất cả đều là hải âu."

Hắn có chút nghi hoặc nói: "Vương phi muốn xem hải âu sao?"

Không đợi Vân Thanh đáp lời, hắn liền liên tục xua tay nói: "Vương phi vẫn là đừng đi, ở đây còn có thể ngắm được, trên đảo Tây Nam kia đều bị bọn chúng ị đầy, người đến cũng không có chỗ đặt chân."

Ai ngờ sau khi nghe xong ánh mắt Vân Thanh lại sáng lên.

Với trình độ kỹ thuật hiện tại của họ không đủ để sản xuất phân hóa học, để nâng cao sản lượng lương thực trên diện rộng. Mà phân chim biển lại là phân lân tự nhiên, cũng là loại phân bón cần thiết cho sự sinh trưởng của lúa nước. Ngoài ra, còn có thể dùng để chế tạo thuốc súng, thập phần quý giá.

Vân Thanh không có nhiều lời, đem chuyện này giữ ở đáy lòng, cười gật đầu.

Khi bọn họ xuất phát là lúc giữa chiều, từ làng chài trở về vừa lúc đuổi kịp mặt trời lặn.

Cung Quần có việc cần phải trở lại doanh biên phòng nên đã về trước, Vân Thanh liền xuống ngựa, nắm dây cương chậm rãi đi về.

Khi trở lại Trì huyện, mây trên trời dần dần chồng chất đón ánh nắng chiều.

Vân Thanh dừng bước chân lại, xoay người nhìn về phía nơi xa giữa lằn ranh của trời và biển.

Một mảng lớn ánh nắng chiều hồng nhạt phủ kín không trung.

Tại một khắc này đột nhiên Vân Thanh rất nhớ Hạ Trì.

Cảnh sắc đẹp như vậy, y rất muốn chia sẻ cho hắn, muốn hắn được nhìn thấy.

Nhưng nơi này không có di động, một câu nhớ thương cũng cần phải trải qua đoạn đường xóc nảy nửa tháng, mới có thể truyền tới tay đối phương.

"Công tử, mua vòng tay vỏ ốc này đi?"

Một âm thanh vui sướng tiếp đón, đãnh gãy suy nghĩ Vân Thanh.

Y quay đầy, một đại nương đầy mặt tươi cười nhìn y, trên cánh tay vác cái rổ, mặt trên được vải bố che phân nửa. Có thể nhìn thấy bên trong là chế phẩm của các loại vỏ sò ốc, không biết đã nhặt được ở đâu trên bãi biển, vỏ sò vỏ ốc đều rất xinh đẹp, kết hợp cũng cực hoàn mỹ.

Đại nương cầm lấy vòng tay khác nhiệt tình chào hàng với Vân Thanh: "Công tử không phải người địa phương nhỉ? Đây là quà chúng ta dùng để tặng người trong lòng, công tử mua về cho phu nhân, phu nhân nhất định sẽ vui vẻ."

Vân Thanh tưởng tượng bộ dáng Hạ Trì mặc một thân hắc y cau mày đeo vòng tay này lên, trên mặt không nhịn được cười vui vẻ. Y vốn dĩ đã tuấn mỹ, khi cười lên trong nắng chiều đầy trời phía sau, sáng bừng sức sống khiến đại nương nhìn đến ngây người.

Đại nương líu lưỡi nói: "Công tử tuấn mỹ như vậy, không biết người được cưới là bộ dạng thiên tiên gì."

Vân Thanh cười càng tươi, thị vệ phía sau cũng là một bộ dáng muốn cười mà không dám.

Giọng nói Vân Thanh mát lạnh mang theo ý cười không che giấu nói: "Nương tử nhà ta không thích mang vòng tay." Y cầm một cái chuông gió bằng vỏ sò, "Ta muốn mua cái này, bao nhiêu tiền?"

Vỏ sò làm chuông gió không dễ tìm như vỏ sò bình thường, bởi vì hình dáng đẹp nên giá cả cao hơn rất nhiều. Đại nương cũng chỉ làm một cái chuông gió, giá chào so với vòng tay vỏ sò cao hơn rất nhiều. Thấy Vân Thanh nhìn trúng cái này, khóe mắt đại nương đều cười ra nếp gấp, lại là một chuỗi lời nói dễ nghe tuôn ra tới.

Vân Thanh nghe được cười đến mắt cong cong, y trả tiền, trong tay cầm theo chuông gió mua cho "nương tử", tầm tình buồn bã lúc trước rốt cuộc vui vẻ lên.

Một sợi ráng vàng cuối cùng ở chân trời cũng tan hết, Vân Thanh xoay người đi về hướng phủ tướng quân, trong lòng lặng yên đếm ngày mình được trở về.

Khi trở lại phủ, Vân Thanh vừa lúc gặp được quản gia phủ tướng quân, quản gia hành lễ với y, đang muốn cáo lui thì như nhớ ra cái gì đó mà nói với y: "Lê công tử, ngày mai trong phủ ăn chay một ngày, nếu công tử ăn không quen, có thể đến Kim Mãn Lâu trong thành dùng bữa."

Vân Thanh gật gật đầu, thuận miệng hỏi một câu: "Là ngày lễ gì sao?"

Quản gia lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Là ngày giỗ của thân nhân tướng quân, là phong tục bên này của chúng ta, yêu cầu ăn chay một ngày."

Sau khi quản gia cáo lui, Vân Thanh xách theo chuông gió đi hai bước. Một trận gió thổi qua, vỏ sò va vào nhau tạo thành chuỗi tiếng vang thanh thúy, cực kỳ dễ nghe. Y lại đột nhiên dừng bước chân lại.

Vân Thanh hậu tri hậu giác mà nhớ ra, ngày mai cũng đúng là ngày giỗ Trình Chiêu.

Là trùng hợp sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play