Vân Thanh nằm ngửa trên giường, tinh thần có chút hoảng hốt.

Hơi thở vẫn chưa bình phục, dư vị trong cơ thể vẫn còn lưu lại ở cuối dây thần kinh, trong đầu vẫn còn bị cảm giác vừa rồi nắm giữ.

Màn che bị người xốc lên, Hạ Trì cầm khăn, kéo tay y qua nhẹ nhàng lau.

Các giác quan khác trên cơ thể cũng dần dần sống lại.

Cổ có chút đau, không biết có phải bị trầy da không.

Tay có chút mỏi.

Không, là rất mỏi......

Vân Thanh cuộn tròn ngón tay, Hạ Trì nắm lấy tay y, nghiêm túc cầm khăn lau từng chút một, ngay cả khe hở giữa các ngón tay cũng không buông tha.

Vân Thanh nhìn mặt mày ôn hòa của Hạ Trì dưới ánh nến, trong chốc lát có chút không thể liên hệ được hắn với người vừa rồi. Cái người mạnh mẽ nắm lấy tay y mãi không chịu buông.

Hạ Trì ngẩng đầu lên, khuôn mắt lộ ra vẻ thỏa mãn, trong mắt lại còn ẩn giấu một chút ngượng ngùng. Chỉ là không đợi đối diện với ánh mắt của Vân Thanh, sắc mặt của hắn liền đột nhiên thay đổi.

Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng nâng mặt Vân Thanh xoay sang một bên. Trong giọng nói mang theo hoảng loạn hiếm có: "Vương phi, có đau hay không, bổn...... Ta không phải cố ý."

Nốt ruồi nhỏ trên cổ Vân Thanh đã ứ tím, các chấm máu nối thành một mảnh. Làn da của y trắng lạnh, khiến vết bầm tím càng trở nên rõ ràng hơn.

Hạ Trì nhìn thấy vết bầm tím trên cổ Vân Thanh, trong mắt tràn đầy đau lòng, hối hận. Hắn cúi xuống nhẹ nhàng thổi vào vết bầm tím.

Vân Thanh bị Hạ Trì thổi đến ngứa, rụt rụt cổ lại.

Y nhớ lại cảm giác vừa rồi trong bóng tối bị Hạ Trì ngậm lấy chỗ da kia dùng sức hôn cắn, thân thể liền nóng lên.

Vân Thanh quay đầu nhìn Hạ Trì, duỗi tay nắm lấy ngọc trụy rũ xuống trên cổ Hạ Trì. Giọng nói mang theo chút hống hách lẫn uất ức: "Chàng là chó con hả?"

Những lời này có thể nói là rất bất kính, nhưng Hạ Trì lại không chút nào để ý.

Giọng nói giận dữ của Vân Thanh mang theo sự thân mật và dung túng. Hạ Trì biết rằng y không tức giận, tâm trạng của hắn cũng thả lỏng xuống.

Hạ Trì nhìn vào dấu hôn giống hoa hồng trên cổ Vân Thanh, hắn lại nhịn không được, lần nữa ghé sát vào liếm một cái: "Vương phi nói là gì, thì là đó đi."

Vân Thanh nghe được lời của Hạ Trì thì ngẩn người, ngay sau đó liền cảm giác được bên gáy thấm ướt.

Y duỗi tay đặt lên ngực Hạ Trì: "Đừng..."

Lòng bàn tay chạm vào cơ bắp săn chắc của Hạ Trị, y rùng mình một cái, không biết là đầu quả tim hay đầu ngón tay làm run rẩy.

Hạ Trì nhìn một mảnh hồng nhạt trên sườn cổ Vân Thanh, chỉ cảm thấy nhiệt ý trong thân thể lại lần nữa thổi quét đến.

Hắn dời ánh mắt đi, khắc chế mà đứng dậy, tìm kiếm ở mép giường, lấy ra một hộp thuốc mỡ.

Động tác Hạ Trì rất nhẹ, thuốc mỡ lạnh lạnh đắp lên miệng vết thương có chút đau đớn, cực kỳ thoải mái.

Vân Thanh nằm tùy ý cho Hạ Trì làm, tinh thần cũng chậm rãi thả lỏng.

Cơn buồn ngủ dâng lên, y ngáp một cái, giọng nói có chút khàn khàn vì buồn ngủ: "Được rồi, Vương gia mau nghỉ ngơi đi."

Hạ Trì lên tiếng đáp ứng, thuốc mỡ đã thoa xong, hắn cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi, rồi bỏ thuốc mỡ xuống. Xuống giường rửa tay, sau đó thổi tắt nến một lần nữa mới lên giường.

Vân Thanh đã nhắm mắt lại ngủ, Hạ Trì duỗi tay ôm lấy y vào lòng, trong lòng cũng giống như được ôm ấp mà ngập tràn hạnh phúc.

Hạ Trì vui mừng nhìn chăm chú Vân Thanh thật lâu, rồi cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán y, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Một đêm ngon giấc.

Ngày mới vừa rạng sáng, Hạ Trì liền mở mắt ra tỉnh lại.

Tuy tối hôm qua nửa đêm mới ngủ, hắn vẫn vô cùng có tinh thần.

Vân Thanh đang ngủ say trong lòng ngực hắn, tư thế cũng không thay đổi. Trên người Hạ Trì tỏa ra luồng nhiệt, đem cả người Vân Thanh hong đến ấm áp.

Trong chăn của Vân Thanh, mùi hương đặc trưng của y bị nhiệt khí hong càng thơm hơn thường ngày. Hạ Trì hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Vân Thanh, trong lòng thích thú đến mức sắp tràn vui vẻ ra ngoài.

Sắc trời càng lúc càng sáng, Hạ Trì cứ như vậy nhìn Vân Thanh thật lâu. Cho đến khi không thể kéo dài thêm nữa, mới nhẹ nhàng ôm người ra khỏi lòng ngực, nhẹ nhàng đặt xuống giường, rồi đứng dậy rửa mặt.

Vân Thanh đêm nay ngủ rất ngon, sau khi nguồn nhiệt bên cạnh biến mất, y cũng mơ màng mở mắt ra.

Hạ Trì vừa rửa mặt xong, khống chế âm thanh kéo rèm ra thì phát hiện Vân Thanh đã ngồi dậy.

Hạ Trì rất tự nhiên ngồi vào mép giường, ôm người vào lòng: "Canh giờ còn sớm, Vương phi ngủ tiếp một lát đi."

Hai người ôm nhau thật chặt, ký ức đêm qua ùa về trong đầu Vân Thanh. Y cảm thấy bên tai hơi nóng lên, thanh giọng nói: "Vương gia buông em ra, em mới có thể nằm xuống."

Hạ Trì dừng một chút, sườn mặt dán ở cổ Vân Thanh, lưu luyến cọ cọ, không nói gì.

Vân Thanh bị cọ đến ngứa da, không nhịn được cười lên. Hạ Trì dùng hành vi gần như chơi xấu như vậy, khiến y khống chế được tâm mềm đi, giơ tay vỗ vỗ lưng Hạ Trì: "Em tiễn Vương gia."

Hạ Trì lúc này mới buông ra Vân Thanh, Vân Thanh đứng dậy phủ thêm áo ngoài, cùng Hạ Trì ra cửa.

Nguyên Phúc công công đã chuẩn bị xong hành lý của Hạ Trì và đưa tới. Hạ Trì lần này rời đi âm thầm, trong túi đồ không có nhiều lắm, còn lại đều là hạt giống kim cao lương đưa đến đấy.

Trên mặt Vân Thanh vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, cũng theo hắn ra ngoài, bước chân chậm rãi.

Hạ Trì dừng lại bước chân ở cửa thùy hoa.

Vân Thanh cũng đứng lại theo.

Hạ Trì nhìn Vân Thanh, trong mắt không giấu nổi vẻ không muốn rời xa. Hắn dùng tay nhẹ nhàng sờ vết ứ trên cổ Vân Thanh, tiếng nói trầm thấp: "Có còn đau không?"

Vân Thanh lắc lắc đầu.

Hạ Trì không yên tâm mà dặn dò nói: "Hôm nay nhớ thoa dược, thoa vài lần, hẳn có thể nhanh hết."

Vân Thanh gật gật đầu.

Hạ Trì tiếp tục nói: "Binh lực đại doanh Ninh Châu tùy Vương phi thuyên chuyển. Ngày thường không cần cố gắng làm đến quá muộn mà khiến bản thân sinh bệnh..."

Hạ Trì lải nhải chưa xong, đã bị Vân Thanh chặn môi lại.

Vân Thanh nhắm mắt lại, lông mi run rẩy có chút ướt không dễ phát hiện.

Hạ Trì nhắm mắt, đảo khách thành chủ mà hung hăng gia tăng nụ hôn này.

Nụ hôn kết thúc, hai người hỗn loạn hô hấp, Vân Thanh nhìn vào mắt Hạ Trì nói: "Đi thôi, vạn sự cẩn thận."

Hạ Trì cúi đầu nặng nề hôn y một cái, xoay người bước nhanh rời đi.

Như là sợ chậm một chút liền luyến tiếc không nỡ rời.

Vân Thanh nhìn bóng dáng hắn biến mất trong tầm mắt, đứng lại trong chốc lát, mới xoay người về phòng.



Hạ Trì rời đi lặng yên không một tiếng động, đại doanh Ninh Châu lần nữa phong bế, không ai biết Hạ Trì đã không còn ở Phong Ninh.

Nhóm quan lại phủ nha chỉ có thể cảm khái Vương gia cần cù, vì việc trong quân đến nhà cũng không trở về.

"Vương gia một lòng nhào vào trong quân, không tham tình yêu, không ham nữ sắc, sợ là việc có con nối dõi gian nan rồi..."

"Hư — gia sự Vương gia, chúng ta ít quản thì tốt hơn."

"Nhưng cái này cũng không chỉ là gia sự của Vương gia..."

"Vậy ngươi đi nói đi, ta không đi."

"Ngươi ngươi, sao đẩy ta vào hố lửa thế này?"

"..."

Tôn Kỳ Thắng từ thông phán tạm thay, đến bị biếm đi Lựu Ngọc huyện làm huyện lệnh cũng chỉ trong nháy mắt, mọi người đều biết rõ ràng là tại sao.

Mọi người đều giấu đi những suy nghĩ nhỏ nhen của mình, những lời này cũng chỉ biết nói lén. Hoàn toàn không dám biểu hiện ra trước mặt Vân Thanh và Hạ Trì.

Bên kia, thân thể Bạch Thầm Khê cuối cùng cũng dần dần hồi phục.

Sau khi Thanh Nguyên bồi y đi dạo vài ngày, y liền nói với Vân Thanh rằng không cần Thanh Nguyên đi cùng nữa. Mà sẽ tự mình cưỡi ngựa đi ra ngoài dạo chơi, thỉnh thoảng còn sẽ đến tìm Vân Thanh đánh cờ uống trà.

Nhìn thấy tinh thần của y ngày càng tốt, Vân Thanh cũng thực sự vui mừng cho sư huynh mình.

Sau khi đến Phong Ninh được nửa tháng, Bạch Thầm Khê cuối cùng cũng chính thức tìm đến Vân Thanh.

"A Thanh còn thiếu mưu sĩ không?"

Vân Thanh vui mừng khôn xiết: "Tất nhiên thiếu, sư huynh có ý gì?"

Bạch Thầm Khê tươi cười sơ lãng, động tác tiêu sái mà vén quần áo hành một cái đại lễ, ngữ khí kiên định: "Bạch Thầm Khê nguyện vì Vương phi cống hiến, vì vương phủ cống hiến."

Vân Thanh vội vàng tiến lên đỡ sư huynh dậy, y vốn tưởng rằng sau một thời gian dài như vậy, chuyện này đã không còn hy vọng. Bản thân cũng tuyệt đối sẽ không ép buộc sư huynh làm gì.

Không ngờ "liễu ám hoa minh", sư huynh lại thật sự tự nguyện sẵn sàng góp sức cho họ, đối với y và Hạ Trì mà nói, quả thực là một tin tức cực kỳ tốt.

(*) Thành ngữ "liễu ám hoa minh" trong tiếng Trung là chỉ việc mắt nhìn thấy tình huống không còn đường đi nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Bạch Thầm Khê nói: "A Thanh, cảm ơn. Nhờ có đệ, mới làm ta nghĩ thông suốt một số đạo lý, làm ta có dũng khí lấy lại tinh thần, một lần nữa bắt đầu."

"A Thanh, ta tin đệ."

Ta tin tưởng đệ, cho nên tin tưởng việc đệ lựa chọn Thụy Vương, tin hắn sẽ không làm ta thất vọng.

Ván cờ thiên hạ này, sao có thể không có vị trí cho Bạch Thầm Khê?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play