Hai ngày sau, quản sự nông trang đến bẩm báo, nông trang thu hoạch được tổng cộng mười sáu vạn tám ngàn cân khoai tây. Trong đó nhà Trần lão tứ có sản lượng cao nhất, gần 3000 cân một mẫu, kém nhất cũng là 2600 cân một mẫu.
Mấy hộ tá điền vui đến điên rồi, lúc bọn họ thu hoạch cũng không tin sẽ đạt được sản lượng thu hoạch như vậy. Bởi vậy niềm vui sướng càng thêm mãnh liệt.
Lúc ấy khi quản sự truyền đạt mệnh lệnh của Vương phi trong lòng cũng không tin. Ông cũng nhất thời bị dọa kinh người, bất quá đã nghe Vương phi dặn dò, nên vẫn dựa theo hứa hẹn mua toàn bộ khoai tây với giá một văn một cân.
Ngoài việc trả cho địa tô nông trang, các tá điền nhận lại không ít tiền.
Tức phụ Trần Tứ, Vương Tam Nương nhận bạc, trong lồng ngực kích động đến mức cả người có chút không khống chế được mà phát run. Trong lòng bà như đốt lửa, quay đầu liếc mắt với Trần Tứ một cái, trong mắt hai người đều có chút thủy quang.
Cuộc sống này quả thật là càng ngày càng có hi vọng.
Theo phân phó của Vân Thanh, phát mấy củ khoai tây cho mấy hộ trồng khoai.
Khoai tây đều phải giữ lại, chỉ có Vân Thanh và Hạ Trì được nếm thử hương vị, còn lại cũng chưa cho người khác chạm vào.
Nhưng các tá điền vất vả trồng ra, muốn cho bọn họ nếm thử một chút.
Quản sự tặng khoai tây không nhiều lắm, chỉ đủ làm một bữa ăn.
Trong nhà Trần Tứ khó có khi hầm nồi canh gà, tức phụ Trần Tứ học theo cách đầu bếp nông trang dạy, đem khoai tây gọt vỏ rồi sắt từng khối thả vào. Khi hầm xong bưng lên, cả nhà đều bị hương thơm bốc lên làm nước miếng chảy ròng ròng.
Cả nhà Trần gia không hẹn mà cùng nhau nhấc đũa gấp khoai tây.
Khoai tây vào miệng, tiểu nữ nhi lập tức mở to hai mắt, mơ hồ nói: "Cha, khoai tây này ăn ngon thật!"
Những người khác cũng nuốt khoai xuống, sôi nổi phụ họa.
Ngày xưa nếu trên bàn có thịt, nhất định sẽ bị cướp sạch đầu tiên, nhưng hôm nay cả nhà đều tranh nhau gắp khoai tây.
Không chỉ vì khoai tây ăn ngon. Mà còn vì, đây là của hiếm vật lạ, ăn bữa này liền khó có thể được ăn nữa.
Mọi người đều ăn đến bụng tròn xoe mới buông đũa. Trần Tứ đã ăn ba chén cơm, thấy mọi người đều đã ăn xong rồi, trực tiếp bưng tô khoai tây hầm gà, múc hai muỗng cơm vào, dùng nước canh quấy cơm.
Nước canh đặc sệt, bên trong còn có khoai tây nấu nát, dùng để quấy cơm thơm đến mức khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Tiểu nữ nhi Trần gia năm nay mới vừa mãn tám tuổi, rất được cương yêu, mặt đầy khờ dại nói: "Cha, Vương phi có phải là thần tiên trời xanh phái xuống không ạ? Khoai tây ăn ngon như vậy. Còn khiến nhà chúng ta kiếm được nhiều ơi là nhiều tiền, Vương phi thật quá lợi hại."
Giọng nói trẻ con cùng lời nói ngô nghê chọc cả nhà đều nở nụ cười.
Không nghĩ tới tiểu hài nữ lại có so sánh như vậy.
Xe long cốt chở nước cũng xe ống nước đã được các quan đồng án đẩy mạnh chế tác đâu vào đấy.
Các thôn quanh Phong Ninh thành đều đã biết đến tin tức. Người dân trong làng muốn mua liền báo với trưởng thôn. Trưởng thôn thu thập thông tin rồi đến phủ nha Phong Ninh đặt hàng. Sau khi thợ mộc làm xong, trưởng thôn mới thông báo cho người dân mang tiền đến lấy.
Hai chiếc xe chở nước và xe ống nước đầu tiên được đặt ở bên ngoài bờ sông của nông trang vương phủ. Khi người dân trong các làng xung quanh nghe tin, họ đã tò mò đến xem.
Vốn tưởng rằng người truyền tin tức nói điêu, khi tận mắt nhìn thấy đều bị khiếp sợ.
Đầu tiên là tu lộ, lại làm ra công cụ tưới tiêu lợi hại như thế, không ít thôn dân đều âm thầm tôn sùng Vân Thanh thành thần minh ở trong lòng.
Vân Thanh không biết gì về những lời đồn đại này, y nghe xong báo cáo của quản sự, đáp: "Lưu lại số lượng khoai tây mà nông trang yêu cầu, còn lại đưa đến phủ nha."
"Chuyện này ông làm không tồi, tự đến phòng thu chi lĩnh thưởng bạc đi."
Quản sự lập tức cười đến mặt đầy nếp nhăn, Vương phi thưởng phạt phân minh, săn sóc hạ nhân, thật sự là một chủ tử không thể tốt hơn. Hiện tại ông làm việc cũng được mọi người kính trọng, cảm thấy có chỗ đứng.
"Giống lúa mới hiện tại đã có thể bắt đầu ươm giống, ông phân phối tốt cho tá điền. Trần Nhạc Sinh sẽ đi chỉ đạo họ, ông toàn lực phối hợp là được."
Quản sự vội vàng đáp: "Vương phi yên tâm, tiểu nhân tất nhiên toàn lực phối hợp với mọi người."
Ban đầu, ông còn cảm thấy những gì Vương phi nói về thu hoạch quá hoang đường, nhưng hiện tại không thể không phục.
Vương phi nói có thể thu hoạch được hai mùa lúa nước, vậy thì nhất định có thể thu hoạch.
Các tá điền trong nông trang cũng không giống như người dân bên ngoài, họ không lo lắng hay băn khoăn.
Họ tận mắt chứng kiến gia đình Trần Tứ thu hoạch khoai tây mà Vương phi mang đến rất tốt, kiếm được không ít tiền. Nghe gia đình Trần Tứ kể về hương vị, mắt họ đều đỏ lên, hiện tại đều đang xoa tay hầm hè mà chờ loại lúa mới.
Quản sự không cần nói gì, chỉ cần quản tốt mọi người, phân phối tốt nhiệm vụ là được.
Sau khi quản sự cáo lui, Vân Thanh sai người mang tin tức cho Trần Nhạc Sinh, để hắn tìm người đến trồng.
Bởi vì khoai tây cần nhiều hạt giống, hiện tại thu hoạch khoai tây cũng chỉ đủ vài trăm mẫu đất sử dụng. Hơn nữa khoai tây có không ít người tận mắt nhìn thấy năng suất cao. Trần Nhạc Sinh cũng chưa dán thông báo, chỉ tìm đủ người nguyện ý trồng khoai tây.
...
Gần tháng ba, Phong Ninh Thành dần dần náo nhiệt lên.
Trên đường tùy ý có thể nhìn thấy thư sinh trẻ tuổi, họ đều đến tham gia khảo thí theo lệnh bố cáo của Vương phi.
Trong thành, người bên ngoài đến nhiều hơn, giá cả khách đếm cũng như nước dâng thuyền lên. Giá một gian nhà dưới đã đẩy lên hai trăm văn một đêm rồi, nhưng vẫn ở đến đông đúc.
Chỉ là, có rất nhiều con cái nông gia không gánh nổi giá cả như vậy.
Bá tánh Ninh Châu chủ yếu nghèo, tuy rằng sơn phỉ đã trừ, các bá tánh lại không có biện pháp một đêm giàu lên.
Vân Thanh suy xét đến số lượng thư sinh có khả năng giống Lâm Cẩn, gia cảnh bần cùng. Nói không chừng đến phủ thành khảo thí một chút tiền cũng không chắt chiu được bao nhiêu.
Y không muốn vì vậy mà mai một nhân tài, liền trực tiếp cho người thuê tòa nhà trong thành, lấy giá thuê cực thấp cho thí sinh ở. Hoàn cảnh tuy không tính là thật tốt, nhưng giường lớn so với khách điếm đều tốt hơn rất nhiều.
Khi các huyện lệnh thông tri tin tức cũng đem chuyện này báo cho tú tài trong huyện. Rất nhiều người lập tức vui đến khóc, quỳ xuống đất hướng về phía vương phủ ở Phong Ninh lễ bái.
Vì nguyên nhân này, nên tú tài đến Phong Ninh dự thi cực nhiều, người bán hàng rong trong Phong Ninh Thành đều cười đến nở hoa.
Tửu lầu, nhóm thư sinh đều hỏi thăm tin tức của nhau.
"Liễu huynh, ngươi vẫn luôn ở Phong Ninh Thành, tin tức linh thông nhất, ngươi biết bài thi lần này khảo cái gì không?"
Ngay sau khi câu hỏi được đặt ra, dù là đang uống rượu, ăn uống hay đang thì thầm to nhỏ, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Liễu Nguyên, người bị đặt vấn đề.
Trước đây, họ đã khổ luyện, chuẩn bị cho khoa cử về kinh, sử, tử, tập, làm thơ sách luận. Lần này, đột nhiên được thông báo có thể đi trước đến Phong Ninh dự thi, tất cả mọi người đều không có cơ hội chuẩn bị trước.
Mục tiêu của họ vốn là khoa cử, nhưng đường khoa cử dài và khó khăn như vậy, thi đậu cử nhân đều rất ít ỏi. Chứ đừng nói đến việc khảo trúng tiến sĩ vào triều làm quan.
Trong bố cáo tuyên bố của huyện lệnh, ông giải thích rằng lần này thi đậu sẽ được nhận chức quan. Điều này đối với đại bộ phận người đến mà nói đều có sức hấp dẫn cực lớn.
Liễu Nguyên lắc đầu: "Ta chỉ biết lần này vẫn là Vương phi ra đề. Vương phi không yêu thích khảo kinh, sử, tử, tập, cũng không khảo làm thơ. Mà đều là vấn đề liên quan đến tình hình chính trị đương thời và gần gũi với dân sinh."
Một công tử khác lên tiếng: "Đúng vậy, ta nghe nói toán học cũng là đề mục mà Vương phi yêu thích. Hơn nữa đề mục rất khó, nếu không chuẩn bị kỹ lưỡng thì e là không kịp rồi."
Cũng chính vì nguyên nhân này, cho dù trong nhà họ có người đã tham gia các kỳ tiểu khảo trước đó của Vương phi, cũng không thể làm tham khảo.
Loại hình thức ra đề của Vương phi, thực sự là đã đặt tất cả mọi người ở cùng xuất phát điểm.
Mọi người đều thở dài, cảm thấy trong lòng không yên.
Thời gian lo lắng của một đám thí sinh trôi qua, ngày càng đến gần đến kỳ thi khảo thí.
Trước cửa trường thi, trời còn chưa sáng đã đầy thí sinh đứng dự thi.
Vân Thanh là quan chủ khảo của kỳ thi này, rất nhiều thí sinh đều đã nghe nói về sự tích của Vân Thanh, đối với y vô cùng ngưỡng mộ. Hơn nữa một bộ phận thí sinh vốn dĩ nhờ vào tòa nhà do Vân Thanh cung cấp mới có thể tham gia kỳ thi này, vô cùng cảm kích y.
Mọi người đều nhón chân mong chờ, đều muốn một lần nhìn thấy phong tư của Vân Thanh.
Trên xe ngựa đậu ở góc đường, Hạ Trình ngồi thẳng tắp, Vân Thanh đang dựa vào vai hắn ngủ ngon lành.
Sau khi Vân Thanh đem việc Diên quốc nói với hắn, tuy rằng tin tức ở Diên quốc chưa có truyền đến, hắn cũng dựa theo lời y kể mà chuẩn bị trước.
Thời gian này Hạ Trì cả ngày đều ở đại doanh Ninh Châu. Hắn điều chỉnh phương hướng thao luyện tướng sĩ, lại bố trí cho người âm thầm chiêu binh. Vội đến mức thời gian gặp mặt Vân Thanh cũng không có bao nhiêu.
Hạ Trì hơi hơi nghiêng đầu nhìn nhan sắc Vân Thanh đang ngủ. Lông mi rũ xuống tạo thành cái bóng cũng không che được bọng mắt xanh đen trước mắt, nhìn qua có chút tiều tụy.
Thời gian này không chỉ riêng Hạ Trì vội, Vân Thanh cũng vội đến chân không chạm đất.
Quan viên Ninh Châu không giúp đỡ được, rất nhiều việc đều phải tự tay y làm lấy.
Tuy rằng y trí tuệ hơn người, rất nhiều chuyện xử lý đến nhẹ nhàng. Nhưng một việc lại một việc rơi xuống, vẫn khiến y mỗi ngày phải bận đến nửa đêm.
Đến nay hai người đã vội đến mức mấy ngày không nói chuyện tử tế với nhau. Hôm nay Hạ Trì cố ý dậy sớm tới đón y, muốn cùng y ngồi ngốc trong chốc lát.
Vân Thanh thấy Hạ Trì đã ăn mặc chỉnh tề, liền biết kêu hắn trở về ngủ cũng là phí công.
Ngày thường Hạ Trì cơ bản đều sẽ không làm trái ý Vân Thanh, nhưng loại việc này lại ngoan cố cực kỳ.
Sáng sớm, trên đường cực kỳ an tĩnh, trong xe ngựa cũng là một mảnh yên bình.
Hạ Trì vốn định nói chuyện với Vân Thanh một lúc. Nhưng nhìn thấy Vân Thanh có chút buồn ngủ, nên chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh y, để y nghỉ ngơi thêm một lúc.
Vân Thanh khi rời giường cố ý dùng nước lạnh rửa mặt để tỉnh táo, mới ra ngoài vẫn cảm thấy rất có tinh thần.
Lúc này, trong xe ngựa cảm nhận ấm áp từ lò sưởi, hơn nữa xe ngựa chạy trên đường đá xanh rung lắc rất nhỏ. Y chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ vừa bị nước lạnh mạnh mẽ xua tan, đột nhiên phản công trở lại, khiến ngay cả mí mắt cũng có chút không thể mở ra được.
Từ Vương phủ đến trường thi cũng không tính là xa. Vân Thanh không nghĩ sẽ ngủ thêm một chút, nhưng mấy ngày nay y thật sự thiếu ngủ, cơn buồn ngủ dâng lên không nói lý lẽ, nhanh chóng bao phủ y.
Vân Thanh dựa vào vai Hạ Trì, chỉ kịp dặn dò một câu "Tới trường thi gọi em" liền ngủ. Y ngủ rất say, lời nói ra như đang lẩm bẩm, không đến gần căn bản không thể nghe rõ.
Hạ Trì duỗi tay nhẹ nhàng vuốt một chút trên mặt y. Chỉ cảm thấy Vân Thanh mơ màng ngủ say như vậy thập phần đáng yêu, nhưng lại khiến người ta đau lòng.
Hắn duỗi tay ôm Vân Thanh vào lòng, chỉnh cho y một tư thế thoải mái hơn. Vân Thanh vẫn thở nhẹ nhàng chậm rãi, ngủ thật sự say.
Tay chân Vân Thanh luôn lạnh lẽo, Hạ Trì đã sớm biết từ lúc săn xuân tại kinh thành. Hắn dùng một tay ôm lấy Vân Thanh, một bàn tay nắm đôi tay Vân Thanh sưởi ấm giúp y.
Hai người thân mật đến mắt thường cũng có thể thấy được.
A Thư ngồi ở cửa xe ngựa trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này. Cậu vốn tưởng rằng Vương gia là người tốt nên mới đối xử tốt với thiếu gia nhà mình, vì thiếu gia mà làm tiệc sinh nhật. Tuy cậu trì độn nhưng cũng hiểu được cảnh trước mắt, thì ra bởi vì Vương gia thích thiếu gia mới như vậy.
Cậu có chút rối rắm mà nhíu mày, có điều thiếu gia có thích Vương gia không?
Cậu phải nhắc nhở thiếu gia việc Vương gia chiếm tiện nghi khi y ngủ như thế nào bây giờ?
Rạng sáng trên đường không có người, xe ngựa rất nhanh đã chạy đến trường thi.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Vân Thanh vẫn ngủ say như cũ. Hạ Trì lại không có ý định gọi y dậy.
Quan chủ khảo cũng không cần đến sớm, chỉ là Vân Thanh quá có trách nhiệm, nên mới khiến mình mệt mỏi như vậy.
"Đang —"
Tiếng chuông đồng của trường thi gõ vang, ý bảo các thí sinh bắt đầu điểm danh, tiến vào chỗ ngồi.
Hạ Trì đã nhanh tay bịt kín lỗ tai Vân Thanh trước đó, nhưng y vẫn bị tiếng chuông đồng đánh thức. Y mở mắt ra mờ mịt nhìn cằm Hạ Trì trong chốc lát mới thanh tỉnh lại.
Có lẽ ngủ rất say, nên dù có ngủ được một chút, cũng cảm thấy lên tinh thần cực kỳ.
Hạ Trì vẫn như cũ dùng tay che lỗ tai y lại, hai má đều bị che đến nâng lên.
Lúc này Vân Thanh mới phát hiện, cả người mình đều được nhiệt độ cơ thể Hạ Trì hong đến ấm lên, đôi tay cũng được sưởi ấm thỏa đáng.
Y ngồi thẳng thân, không đợi Hạ Trì nói chuyện đã tiến lên hôn một cái vào khóe miệng hắn.
"Đa tạ Vương gia."
Hạ Trì mím môi, ôm lấy eo y cúi đầu hôn lại, cũng không giống cái hôn của Vân Thanh lướt qua liền dừng lại.
Vài ngày nay, cả hai đã không thể thân mật với nhau. Hắn hôn vừa táo bạo vừa hung hăng, như là muốn đền bù thiệt hại cho mấy ngày vừa qua.
Tim Vân Thanh đập thật nhanh. Cái ôm của Hạ Trì vừa nóng bỏng vừa khẩn thiết, sức lực so với y lớn hơn nhiều, một bàn tay đã có thể giữ chặt lấy y.
Thấy Hạ Trì thật lâu cũng không có ý định dừng lại. Vân Thanh tránh mãi không thoát nổi, y không thể không dùng sức nhéo ngón tay Hạ Trì.
Hạ Trì có chút không tình nguyện ngừng lại, hắn nhìn chằm chằm đôi môi bị hắn hôn đến đỏ tươi. Ánh mắt giống như sói con không được đút no.
Trong lòng Vân Thanh nhảy dựng, từ ngày Hạ Trì biết y ghen, sự cẩn thận trước đó đối với y đã rút đi nhiều. Ngẫu nhiên sẽ lộ ra tính cách bá đạo giống như bây giờ làm lòng người run rẩy.
Nhưng chỉ cần kêu hắn dừng, vẫn sẽ rất nghe lời mà dừng lại, làm người không tự giác mềm lòng.
Vân Thanh không rảnh quản tai mình có phải đã đỏ lên hay không nữa. Y vội vàng dời ánh mắt đi, đứng dậy xuống xe.
Nếu Hạ Trì lại không quan tâm mà tiếp tục hành sự, sẽ làm trễ nải công việc.
Nhưng mới vừa đứng dậy đã bị Hạ Trì bắt trở về.
Phía sau lưng Vân Thanh tê rần, đang muốn mở miệng ngăn Hạ Trì: "Không..." Liền thấy Hạ Trì cầm áo choàng, giúp y mặc lên.
Thần sắc Hạ Trì đã khôi phục như thường: "Đi đi, lạnh phải đốt than, đừng để bị cảm."
Vân Thanh nhẹ nhàng thở ra, cũng cười duỗi tay giúp hắn sửa sửa cổ áo bị mình cọ loạn: "Đã biết, Vương gia cũng phải chăm sóc tốt bản thân mình."
Hạ Trì gật đầu, Vân Thanh đứng dậy, liền thấy A Thư đưa lưng về phía bọn họ. Đôi tay che mắt lại ngồi ở trước cửa xe, chắn hết đường đi. 𝒯𝗿𝒖𝒚ệ𝓃 cop 𝑡ừ 𝑡𝗿a𝓃g ( 𝒯𝗿𝑼𝘮𝒯𝗿𝒖 𝒚ệ𝓃﹒𝗩𝓃 )
Vân Thanh duỗi tay gõ một cái vào đầu A Thư: "Làm cái gì vậy?"
Lúc này A Thư dường như được thức tỉnh, vội vàng đi xuống trước.
Vân Thanh quay đầu nhìn Hạ Trì, cười phất phất tay, lúc này mới xuống xe rời đi.
Các thí sinh bắt đầu xôn xao.
Sau khi Hạ Trì nhìn Vân Thanh vào trường thi, mới bảo xa phu đánh xe đưa hắn trở về vương phủ. Sau đó cưỡi ngựa đến đại doanh Ninh Châu.
___
Đợt khảo thí này chỉ diễn ra hai ngày, rất nhiều thí sinh đã tham gia khảo thí cử nhân cũng đều phát ngốc.
Sau khi khảo xong, rất nhiều người đều hai mặt nhìn nhau, đến đáp án cũng không biết dò hỏi như thế nào cho đúng.
Trương Chí giữ chặt Văn Hồng Vũ đang vội vàng đi qua: "Văn huynh, đề toán học ngươi làm như thế nào?"
Văn Hồng Vũ cười khổ nói: "Chỉ làm được năm đề, không biết đúng sai."
Văn Hồng Vĩ có thể xem như đứng đầu trong huyện bọn họ, học vấn tốt nhất, mà chỉ có thể làm được năm đề. Trương Chí đột nhiên cảm mình làm được ba đề cũng còn tốt so với những nguời chỉ làm được một hai đề, thậm chí có thí sinh còn không làm được câu nào.
Có điều hắn nghĩ lại, dù phía sau có nhiều người kém hơn, nhưng chỉ cần trước đó nhận đủ nhân số, hắn cũng không có hy vọng.
Trương Chi thở dài: "Ta chỉ đáp được ba đề, lần này sợ là rớt rồi."
10 ngày sau yết bảng, hắn thậm chí không muốn ở lại đợi. Tuy rằng Vương phi cung cấp nhà cửa tiện nghi, nhưng mỗi ngày ăn cơm cũng tiêu tốn tiền.
Hơn nữa nếu hắn trụ đến cuối cùng, sau đó chờ được kết quả thi rớt, khó tránh khỏi cảm thấy thẹn với Vương phi.
Văn Hồng Vĩ lại an ủi hắn, nói: "Trước đó còn thi các đề khác mà, toán học cũng không quyết định kết quả cuối cùng, Trương huynh không cần nhanh như vậy đã từ bỏ, ta cảm thấy đáp án trước đó ngươi làm rất khá, chưa chắc là không có hy vọng."
Sau khi Trương Chí do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định lưu lại.
Nếu chưa đợi được kết quả đã đi, không biết sẽ hối tiếc đến khi nào.
Khắp nơi trong thành đều là tiếng kêu rên của thí sinh, tiếng thí sinh đối đáp án. Người không có hy vọng tự giác rời đi, trong thành cũng quạnh quẽ một chút.
Vân Thanh cùng chư vị đại nhân lại hoàn toàn không rảnh lo việc này. Lần này có quá nhiều thí sinh, mỗi người cơ hồ đều bị đống bài thi bao phủ.
Vân Thanh vẫn như cũ cho quan lại chấm vòng đầu, cuối cùng y sẽ lựa chọn lại. Tuy rằng như thế, một mình y cũng không theo kịp tốc độ chấm của các vị đại nhân, vẫn có chút không lo liệu được quá nhiều việc.
Sau tám ngày phê bài xong, mấy người đều bị mệt đến đầu váng mắt hoa.
Ngày kế, Vân Thanh khó có được một giấc ngủ tới giữa trưa. Rốt cuộc cũng được ngủ no say, cả người Vân Thanh đều nhũn ra, ôm chăn lăn trên giường phát ngốc.
Vân Thanh đang định rời giường, A Thư nghe thấy động tĩnh chạy đến giúp y kéo màn trướng, vừa bẩm báo nói: "Thiếu gia, Tôn quản sự đã trở lại, đang ở sảnh ngoài đợi nửa canh giờ, hiện tại ngài muốn triệu kiến chứ?"
Vân Thanh đột nhiên đứng lên, động tác thay đổi rất nhanh: "Tức khắc triệu kiến, bảo ông ta đến thư phòng."
Vân Thanh nhanh chóng rửa mặt xong, không thèm dùng đồ ăn đã đi đến thư phòng.
Tôn quản sự xuất phát từ hồi tháng mười năm trước, hiện tại mới trở về, chắc là đã có thu hoạch.
Người Tôn quản sự đầy bụi đất, lại che giấu không được ý mừng trên mặt, ông thấy Vân Thanh liền lập tức bái lễ: "Tiểu nhân gặp qua Vương phi, tiểu nhân không phụ gửi gắm của Vương phi, đã tìm được bông ở Nham Châu rồi!"
Hoa Quốc cổ đại ban đầu không có bông, bá tánh bình thường mặc quần áo từ vải đay hoặc vải bố chế thành. Kẻ có tiền cùng quan to quý tộc thì mặc tơ lụa sang quý.
Đến khi chống lạnh, kẻ có tiền thì có da thú, bá tánh bình dân lại chỉ có thể dùng vỏ cây là giấy y chống lạnh.
Vân Thanh biết lúc sau Đại Du cũng không có bông, liền đem việc tìm kiếm bông bỏ vào kế hoạch.
Bông truyền vào Hoa Quốc cổ đại theo hai con đường. Một là từ tiểu lục địa Nam Á đi qua đường biển chuyển tới vùng duyên hải phương nam, một đường khác là theo đường bộ truyền đến biên cảnh phương bắc.
Nếu khoai tây và bắp đều đã thông qua đường biển truyền vào Đại Du. Vân Thanh nghĩ, bông kia nói không chừng cũng đã sớm được truyền vào.
Giải quyết vấn đề lương, Vân Thanh liền phái Tôn quản sự chuyên tâm tìm bông.
Đường đến phương bắc quá xa, Vân Thanh bảo ông ta trước tiên đi phương nam, nếu không có thu hoạch hãy xem xét đi phương bắc.
Vân Thanh đã tính toán kỹ lưỡng để kéo dài kế hoạch, nhưng không ngờ lại nhanh chóng có được cơ hội.
Tôn quản sự mở ra một cái rương bên cạnh Vân Thanh, số bông chưa được xử lý xuất hiện trước mắt y.
Tôn quản sự giới thiệu: "Đây là bông vừa mới thu hoạch, sau khi trải qua các công đoạn như cán bông, se sợi, thì có thể dệt thành vải bông."
Tôn quản sự lại mở ra một cái rương khác bên cạnh. Dù đã tiếp xúc với bông không lâu, lúc này ông ta vẫn không khỏi kích động: "Vương phi, đây đều là vải bông, tiểu nhân chưa bao giờ thấy qua loại vải nào mềm mại thoải mái như vậy, so với vải bố và vải đay tốt hơn nhiều!"
Ông ta cầm lấy một tấm vải bông, bên dưới lại có một chiếc chăn. Trên mặt Tôn quản sự càng thêm kích động: "Vương phi, còn có chăn làm từ bông này, tiểu nhân đã thử qua, cực kỳ ấm áp."
Vân Thanh cong lưng nhìn kỹ. Tôn quản sự nhìn thấy nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt Vân Thanh, đột nhiên nhận ra mình đã thất thố, ông có chút xấu hổ gãi đầu.
Vân Thanh xem qua một lượt rồi đứng dậy cười nói: "Tôn quản sự đã mua được hạt giống bông chưa?"
Tôn quản sự vội vàng gật đầu: "Mua rồi, hạt giống mua được không ít, nhưng bọn họ ở một vùng quê hẻo lánh, rất nhiều người dân dùng vải bông đều là tự cung tự cấp, mua được số lượng vải bông không nhiều lắm."
Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm, cười lớn nói: "Tôn quản sự chuyến này có công, thật đáng thưởng lớn!"
—
Tại huyện Vu Đồ, một chiếc xe ngựa không ngừng chạy trên đường.
Người đánh xe là một thanh niên trông bình thường, thỉnh thoảng trong thùng xe lại truyền ra tiếng ho khan, nghe giọng giống như của một thanh niên hơn hai mươi tuổi.
Bánh xe lăn trên đường bụi, một mạch chạy về Phong Ninh thành.
- --
Ét o ét cái chương thiệc là dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT