Trình Chiêu xuất thanh danh môn võ tướng, từ nhỏ đã thích giơ đao múa kiếm. Trình phụ yêu thương nhi nữ, cảm thấy tiểu hài tử nhất thời hứng thú, liền dạy nàng. Cho đến khi Trình Chiêu biểu hiện thiên phú kinh người, Trình phụ vui mừng khôn xiết, bắt đầu nghiêm túc mà dạy dỗ nàng.
Sau khi thiên hạ đại loạn, Trình phụ bất lực nhìn hoàng thất hoang đường cũng bá tánh thiên hạ hãm sâu vào bể khổ.
Hà Tấn chủ động đến Trình phủ bái phỏng, Trình phụ bị hắn nói động, tin tưởng hắn sẽ trở thành một quân chủ nhân từ, thay đổi cuộc sống mới cho thiên hạ bá tánh, vì thế theo Hạ Tấn khởi nghĩa.
Trình Chiêu lúc ấy mới vừa mãn 17 tuổi, không nghe phụ thân ngăn cản mà lên chiến trường, đánh mấy trận thắng đẹp sau đó nổi danh trong quân trại, cũng được Hạ Tấn chính miệng khen là bậc tiểu thư anh tài.
Sau đó chinh chiến kéo dài ba năm, Trình Chiêu cũng từ "nữ nhi của Trình tướng quân" ban đầu không ai để vào mắt, trưởng thành thành tiểu Trình tướng quân tiếng tăm lừng lẫy.
Nàng không chỉ có thân thủ tốt, sử dụng binh pháp càng có thể nói là kỳ quỷ. Quân sư khen ngợi nàng là quân sư kỳ tài hiếm có, các tướng sĩ đối với nàng cũng cực kỳ tin phục. Hơn nữa bộ dáng Trình Chiêu xinh đẹp, tính cách hiên ngang. Trong quân tướng lãnh không một ai không khuynh mộ nàng, chỉ là Trình Chiêu vô tâm với tình yêu, Trình tướng quân cũng không miễn cưỡng nàng, đem tất cả những người cầu thân chắn trở về.
Sau ba năm khổ chiến, bọn họ rốt cuộc công phá kinh thành, bắt tất cả hoàng thất tiền triều. Hạ Tấn đăng cơ, thành lập tân triều.
Hạ Tấn luận công ban thưởng, Trình gia đương nhiên là đại công thần. Trình phụ hoạch phong Phiêu Kỵ đại tướng quân, tất cả công thần đều được ban thưởng phong phú, lại lược bỏ Trình Chiêu.
Trong lòng mọi người nói thầm, tuy không có tiền lệ cho nữ tử làm quan, nhưng tiểu Trình tướng quân tích nhiều công lớn, ở trong mắt tất cả mọi người đều thấy. Nếu cái gì cũng không cho, không khỏi làm lòng người thất vọng.
Trình Chiêu lại không để bụng hư danh đó, đối với nàng mà nói chỉ cần có thể tiếp tục lên chiến trường chinh chiến vì nước đã tốt lắm rồi.
Tuy rằng tân triều đã thành lập, nhưng biên cảnh phương bắc không ổn định, còn một trận ác liệt cần phải đánh. Mọi người đều cho rằng Hoàng Thượng hơn phân nửa sẽ phái Trình tướng quân đi. Trình Chiêu đã sớm nói với cha, đến lúc đó nhất định phải mang nàng theo.
Mấy ngày sau, đại điển đăng cơ cùng đại điển phong hậu tổ chức cùng nhau, thánh chỉ phong phi cũng đưa đến phủ các vị công thần.
Trình Chiêu ngơ ngác mà cùng Trình tướng quân quỳ xuống tiếp chỉ, rốt cuộc hiểu vì sao khi nàng nói muốn cùng cha đi đánh Man tộc phương Bắc, ánh mắt cha lại mang nhiều ý nghĩ phức tạp như vậy.
Đế vương quyền mưu, phụ thân có lẽ đã đoán được kết cục này, nhưng cho dù ông có là Trình tướng quân công huân đầy người, cũng không thể nề hà.
Sau khi Trình Chiêu suy nghĩ cẩn thận, bình tĩnh chấp nhận hết thảy. Phía sau nàng là toàn bộ Trình gia, nàng không thể cự tuyệt, cũng vô pháp cự tuyệt.
Tiểu Trình tướng quân dụng binh như thần vào cung, làm Chiêu phi. Trong lòng nàng hướng đến đại mạc mây khói, hùng ưng cùng thảo nguyên, lại chỉ có thể vùi lấp công tích, bị vây ở trong cung làm một hậu phi.
Nhưng Trình Chiêu tâm tính rộng rãi, cũng không có vì vậy mà tinh thần sa sút. Nàng không đi tranh sủng, chỉ ở trong cung của mình tập võ luyện kiếm, đọc sách ngắm hoa. Sau khi sinh Hạ Trì, lại đem tất cả tinh lực lên người hắn.
Trình Chiêu vui sướng khi phát hiện Hạ Trì kế thừa thiên phú quân sư của nàng. Nàng bắt đầu dạy hắn tập võ bắn tên, dạy hắn bài binh bố trận.
Sau khi Trình Chiêu trơ mắt nhìn người nhà Liễu phi bị hạch tội có ý đồ mưu phản. Liễu phi cũng bị ban lụa trắng, nàng liền biết, Thừa An Đế không bao dung cho nhà võ tướng nắm binh quyền trong tay.
Hà Tấn xưng đế sau đó lập người vợ tào khang làm Hoàng Hậu, ban thưởng hậu hĩnh cho các bị công thần, làm đủ bộ dáng, mọi người đều tin hắn là một vị quân vương nhân từ.
Thẳng cho đến năm đó các công thần bởi vì đủ loại nguyên nhân bị vặn ngã, mới có người bừng tỉnh phát hiện, vị quân vương này mang bộ mặt thiện lương lại đa nghi vô cớ.
Trình gia vẫn luôn an phận thủ thường, Thừa An Đế không bắt được sai lầm, hơn nữa Đại Du cũng yêu cầu Trình gia trấn thủ biên cương, cho nên tạm thời sẽ không xuống tay với bọn họ.
Chỉ là đột nhiên có sự việc nhà ngoại hoàng tử tiền triều mang ý đồ khởi binh mưu phản ủng hộ lập tân vương. Trình Chiêu cảm thấy với tính cách đa nghi của Thừa An Đế tất nhiên đối với điều này có khúc mắc. Nàng liền bảo Hạ Trì ngụy trang thành kẻ ăn chơi trác táng, lấy cớ này hạ thấp đề phòng của Thừa An Đế đối với Trình gia.
Vì thế chờ Hạ Trì mãn 6 tuổi đến thượng thư phòng học tập, không tới một tháng, tất cả mọi người đều biết bát hoàng tử nghịch ngợm bất trị. Thật sự không phải là người có thiên phú học tập, chọc các lão sư tức giận không nhẹ.
Thừa An Đế lại đối với việc này không có tỏ vẻ gì, ông ta cũng không trách phạt Hạ Trì, ân sủng mẫu tử Trình Chiêu không ít. Khiến cho mọi người đều nói Hoàng Thượng đối với bát hoàng tử thập phần cưng chiều, chọc người đỏ mắt.
Hạ Trì ở thượng thư phòng thích gây sự không thích học tập. Sau lưng lại được Trình Chiêu đem sở học cả đời, tất cả đều dạy cho hắn.
Hạ Trì liền chậm rãi lớn lên trong bối cảnh như thế. Lòng hắn tràn đầy chờ mong, cho rằng sau khi hắn thành niên sẽ tự thỉnh phong ra ngoài, nghi kỵ của phụ hoàng đối với Trình gia sẽ giảm bớt, tình trạng Trình gia cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng hắn mãi cũng không chờ được cái mong ước tốt đẹp kia.
Năm Hạ Trì mười ba tuổi, phương bắc đại thắng, ông ngoại hắn cùng tiểu cữu cữu vừa mãn hai mươi tuổi lại vĩnh viễn mà lưu lại xác thịt trên chiến trường.
Tin tức truyền về kinh thành, cử quốc khóc thảm thiết.
Hoàng đế bốn phía truy phong Trình gia, Trình Chiêu được tấn phong Quý phi. Hạ Trì cũng phá lệ được tiên phong làm thân vương đầu tiên, trong khoảng thời gian ngắn nổi bật vô song.
Thiếu niên Hạ Trì lại không bởi vì vậy mà bày ra một tia vui mừng. Ngược lại vì tưởng niệm ngoại tổ cùng cữu cữu mà thường xuyên trốn đi khóc lén. Chỉ là không bao lâu, hắn lại hoảng sợ phát hiện Trình Chiêu cũng bị bệnh.
Ban đầu chỉ là tiểu phong hàn, sau lại chậm chạp không khỏe, thẳng đến từ từ suy nhược.
Tất cả mọi người đều nói bởi vì phụ thân cùng tiểu đệ ly thế mà nàng chịu đả kích quá lớn, sinh bệnh tim. Thái y không tra ra điều gì khác thường. Chỉ nói Chiêu quý phi nương nương là bởi vì bệnh tim dẫn đến tái phát vết thương năm xưa, chỉ có thể dốc lòng dưỡng bệnh cho tốt.
Thừa An Đế cực kỳ quan tâm, dược liệu quý hiếm cùng các loại ban thưởng như nước chảy đưa đến cung điện Trình Chiêu. Hạ Trì mỗi ngày đều đi xem nàng, luôn hy vọng nàng có thể tốt lên, lại chỉ có thể tuyệt vọng, nhìn nàng ngày sau so với ngày trước càng suy yếu.
Hai tháng sau, Trình Chiêu rốt cuộc chấm dứt sinh mệnh.
Trước khi chết nàng vẫn cười dịu dàng như cũ, nàng đã thực gầy, ta cũng lạnh lẽo, vẫn duỗi tay sờ sờ tóc Hạ Trì, cười: "Tròn Tròn, mẫu phi không bên cạnh con được nữa, con phải tồn tại mà sống tốt, phải vui vẻ một chút, được không?"
Hạ Trì khóc không thành tiếng, không ngừng kêu mẫu phi, cầu nguyện kỳ tích sẽ phát sinh, nhưng bàn tay xoa đầu hắn vẫn cứ trượt xuống.
Trình Chiêu đi rồi.
Hạ Trì liên tiếp mất đi ba huyết nhục chí thân, sa vào bi thống ước chừng một tháng mới hơi hòa hoãn lại một chút.
Hắn bắt đầu trở lại thượng thư phòng đọc sách, sau lưng lén luyện công. Cho đến khi hắn từ bi thống cực độ dần khôi phục lý trí, nhưng hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi cái chết của Trình Chiêu có phải còn ẩn tình gì khác không.
Trình Chiêu không phải nữ tử chỉ dưỡng ở khuê phòng, nàng lãnh binh đánh giặc, bị bắt tiến cung cũng không có tự hành hạ bản thân. Tâm tính phi thường rộng mở, lạc quan. Với tính cách như vậy sẽ thực sự bởi vì thân nhân mất mà tích tụ buồn bã dẫn đến sinh bệnh sao?
Hơn nữa hắn vẫn còn chưa thành niên, mẫu phi sao lại nhẫn tâm bỏ hắn ở lại?
Trong lòng Hạ Trì chôn xuống hạt giống hoài nghi, lại không dám gióng trống khua chiêng mà điều tra. Hắn thế đơn lực mỏng, người này sau lưng có thể lặng lẽ không một tiếng động hại chết Trình Chiêu, nói không chừng cũng có thể lấy thủ pháp đồng dạng mà hại chết hắn.
Hạ Trì bắt đầu lén lút tích góp thế lực, điều tra chân tướng tử vong của Trình Chiêu.
Người này sau lưng hại mẫu phi, lại không hại hắn, khả năng rất lớn không phải vì tranh vị trí trữ quân, nhưng mẫu phi có thể đem lại trở ngại gì chứ? Trình gia đều đã đổ... Đúng rồi, Trình gia!
Hạ Trì sợ hãi mà tưởng tượng, ông ngoại cùng tiểu cữu cữu thật sự chết vì ngoài ý muốn sao?
Hạ Trì ẩn ẩn nhận thấy được kẻ sau lưng hạ độc thủ có khả năng không đơn giản như hắn nghĩ, hành sự càng thêm cẩn thận.
5 năm trước, hắn một bên điều tra cái chết hai vị tướng quân, một bên tìm kiếm khả năng Trình Chiêu bị trúng độc — Tất cả mọi người trong Thái Y Viện đều kết luận Trình Chiêu sinh bệnh, mà không phải trúng độc. Nhưng lúc trước ma ma phụng dưỡng Trình Chiêu đã có nói qua với Hạ Trì, lúc bà thu liễm xác chết cho nương nương có phát hiện ở gan bàn chân của nàng nổi một nốt ruồi đỏ. Hạ Trì liền bắt được điểm không bình thường, nhận định Trình Chiêu là bị trúng độc hiếm thấy.
Trình Việt bị hắn phái đi điều tra chuyện này, vừa đi đã là 5 năm.
Việc của ngoại tổ và cữu cữu, Hạ Trì cũng đã tìm được manh mối, tra được là ai hại bọn họ, nhưng người động thủ ba năm trước đây cũng đã chết. Hạ Trì biết sau lưng hắn có người, lại không dám khẳng định suy đoán của chính mình.
Thẳng đến khi Trình Việt từ Nam Du mang chân tướng Trình Chiêu trúng độc về.
Chiêu Dương cung trồng đầy hoa vân đỡ, mỗi tháng đều sẽ nở hoa. Mà nguyệt du tán xuất hiện là sau khi Thừa An Đế ban thưởng dược phẩm quý hiếm, là thần dược Nam Du tiến cống, nghe nói là bách bệnh không xâm, cực kỳ trân quý. Lúc ấy phi tần hậu cung đều hâm mộ Trình Chiêu, ai có thể nghĩ tới nó chính là bùa đòi mạng.
Rượu mạnh rót vào miệng, đôi mắt Hạ Trì bị huân đến đỏ bừng. Xem ra chỉ có hắn là tên hề, mười mấy năm cải trang làm kẻ ăn chơi trác táng, phụ thân thân sinh vẫn nghi kỵ mà giết chết ba người thân nhất của hắn.
Sau khi biết là hoàng đế hại chết Trình Chiêu, một loạt sự kiện đều có thể xâu chuỗi lại.
Diên quốc đã bại, Trình gia có công cao trấn thủ. Hạ Tấn xem đó là tâm phúc họa lớn, đơn giản trực tiếp phái người hại chết hai vị Trình tướng quân. Trình Chiêu nhất định là phát hiện ra cái gì, cũng bị Hạ Tấn xuống tay hại chết.
Nghĩ mới thấy Hạ Tấn cũng thực sự kiêng kị mẫu phi, nàng thông minh như vậy, năng lực thủ đoạn cũng không thiếu. Nếu không phải bị ông ta bẻ gãy cánh chim, cũng không biết sẽ làm nên điều gì khiến ông ta bất ngờ lóa mắt.
"A, đế vương quyền mưu."
Nguyên Phúc công công nôn nóng lo lắng mà nhìn bình rượu đầy đất trong viện. Vương gia hạ lệnh đem tất cả mọi người đuổi ra sân, đến cả ông cũng không cho vào, như thế này hoài sẽ không tốt...
Trình thiếu gia cũng không ở trong phủ, không ai có thể đi khuyên nhủ. Lại một bình rượu rơi xuống đất, Nguyên Phúc cắn chặt răng, gọi tiểu thái giám đang nhìn trước cửa đến canh, còn mình lại xoay người bước nhanh chạy về Thanh Đồng viện.
Vân Thanh đang muốn nghỉ ngơi, bỗng nghe được âm thanh hành lễ của Nguyệt Hồ ngoài cửa. Thực mau, giọng nói của Nguyên Phúc công công vang ở ngoài cửa, mang theo thở dốc, bộ dáng rất vội vàng.
"Vương phi, thỉnh ngày đi xem Vương gia."
- ---
Dẫu biết rằng đế vương giỏi thì lắm mưu kế, mà tui ghét mấy người nghi kị hiền thần như ông này, hơn nữa còn là công thần giúp mình giành nước nữa chứ! Vong ơn bội nghĩa! Cực ghét!
Tặng tim cho Chiêu quý phi <3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT