Chủ viện tướng quân phủ.

Hạ Lan cầm một cái bình sứ đứng giữa thi thể nằm đầy đất. Trong sân đã bị Diên binh vây quanh, binh lính trên tường đều cầm cung tiễn.

Sắc trời chưa sáng hẳn, cây đuốc trong viện chiếu sáng một góc, mũi tên ánh sáng chiếu lên, tất cả đều nhắm đến Hạ Lan.

Người trong phủ tướng quân vọt vào đều bị Diên binh giết chết, thân vệ bảo hộ Hạ Lan cũng bị tru sát tất cả. Diên binh vây quanh Hạ Lan đều nhìn chằm chằm bình sứ đã mở nút lọ, thời khắc đều có khả năng trút xuống, không một ai dám tiến lên.

Tiếng trống trận trên thành lâu không biết khi nào đã ngừng lại, nhưng không một ai chú ý đến. Sau khi Cốt Tác trúng độc thống khổ rống lên, tiếng đau đớn vang lên bên tai mỗi người, làm nhân tâm phát lạnh, rồi lại tựa như thúc giục — Bọn họ cần phải nhanh chóng lấy được giải dược, đi cứu Vương của bọn họ.

Thủ hạ của Cốt Tát đối diện với Hạ Lan, cố gắng áp chế tức giận thương nghị với hắn: "Yến Vương rốt cuộc muốn trao đổi cái gì?"

Ánh mắt Hạ Lan dừng lại trên người Cốt Tác, thân thể Cốt Tác bị tra tấn từ bên trong chỉ có thể đâm vào tường để giảm bớt. Trên mặt trên trán đều dính máu, ngực cổ cũng bị máu chảy xuống thấm ướt. Quân y run bần bật mà đứng đợi một bên, lại bó tay không có biện pháp.

Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người đối diện: "Điều kiện của bổn vương là —"

Thủ hạ nhìn chằm chằm hắn, trong lòng lại buông lỏng, chỉ cần có điều kiện là tốt rồi.

Khi mọi người đều đang chờ Hạ Lan nói ra điều kiện, động tác đột nhiên thay đổi, lúc bọn chúng phản ứng lại, tất cả giải dược trong bình sứ đều đổ xuống mặt đất.

Hạ Lan cười sung sướng mà nhìn về phía Cốt Tác, phảng phất như tuyên bố tin tức tốt đẹp: "Không cần đáng tiếc, độc Vương thượng trúng vốn không có thuốc giải, dược này cũng là giả."

Cốt Tác vốn đã bị tra tấn đến điên cuồng, toàn dựa vào ý niệm có thể lấy được giải dược mà kéo dài lý chí. Lúc này thấy giải dược bị trút đổ, lại nghe Hạ Lan nói, hắn tức khắc phun ra một họng máu to. Cả người run rẩy phát ra tiếng gào rống không giống người, đột nhiên không có động tĩnh gì nữa.

Quân y vội vàng tiến lên xem xét, một lát sau run run ngẩng đầu: "Vương... Vương thượng... Qua đời..."

Trong viện đột nhiên yên tĩnh lại, một tiếng cười cực kỳ thoải mái cắt đứt sự im lặng. Khóe mắt thủ hạ Cốt Tác như muốn nứt ra nhìn về phía Hạ Lan, khàn cả giọng hét lớn: "Giết hắn! Giết hắn cho ta!"

Âm thanh mũi tên phá da thịt phảng phất vang lên bên tai. Hạ Lan liền cúi đầu xem, lại có vô số mũi tên bắn về phía hắn, xuyên qua thân thể hắn.

"Khụ." Hạ Lan ho ra một búng máu lớn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía tướng sĩ Diên quân trừng mắt dữ tợn nhìn hắn: "Đừng nóng vội, các người cũng đều sẽ... chết."

Đúng lúc này, một tiểu binh ở cửa viện run rẩy bẩm báo nói: "Vương thượng, tướng quân, quân coi giữ Càng Dương tấn công lại đây."

Khóe miệng Hạ Lan cong cong, như thế, Hạ Trì có thể đánh thắng, A Lam của hắn cũng được cứu rồi.

Cuối cùng Hạ Lan cúi đầu nhìn nhìn, sự vật trước mắt đã bắt đầu mơ hồ.

Hắn không thể ẩn cư cùng A Lam, hy vọng em ấy không tức giận.

......

Khi Vân Thanh dẫn người đi đến gần phủ tướng quân, quân coi giữ Càng Dương đã đánh nhau với Diên quân.

Y lo lắng nhìn hai đám người đột nhiên nổi lên nội chiến, nhưng Vân Thanh đồng thời nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nổi lên nghi hoặc thật lớn trong lòng.

Y nhìn ánh mắt trời không bao phủ nổi sự tối tăm ở phủ đại tướng quân, trong phủ rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Hạ Lan đầu hàng là vì giải dược của Thẩm Thời Dư, tại sao hắn lại động thủ với Cốt Tác?

Các suy nghĩ trong đầu lộn xộn bay qua, thế cục cũng dần dần thay đổi.

Tuy rằng quân coi giữ Càng Dương cùng Diên quân có nhân số tương đương. Nhưng tất cả Diên quân bên này lại đều là tinh binh luôn đi theo Cốt Tác. Chúng chẳng sợ trong địa hình như vậy không phát huy được ưu thế kỵ binh, sức chiến đấu vẫn cực kỳ cường hãn.

Dần dần, quân coi giữ Càng Dương đang vây quanh phủ đại tướng quân bị xé rách một cái miệng. Thế mà dưới tình huống Diên quân chiếm thế thượng phong lại không muốn đánh thắng, mà muốn chạy trốn theo con đường đã mở ra.

Ánh mắt Vân Thanh sắc sảo, liếc một cái đã thấy được người đi đầu được yểm hộ, trên con ngựa chở một người đang hôn mê bất tỉnh. Nhìn thân trang của người nọ, lại liên tưởng đến đủ loại chuyện hôm nay, Vân Thanh nháy mắt đoán được thân phận người đó.

Vân Thanh nhìn về phía phương hướng Diên binh rời đi, đúng là cửa tây Càng Dương Thành. Y đột nhiên ngồi dậy nói: "Cốt Tác bị thương, bọn họ muốn chạy trốn, không thể cho bọn họ chạy!"

Nhưng thủ hạ của y hiện tại cũng chỉ có mấy ám vệ, muốn ngăn cản cũng là hữu tâm vô lực. Vân Thanh đang suy xét có nên mạo hiểm đi tìm thủ tướng Càng Dương hay không. Đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa vang lên trên một đoạn đường khác.

Trong lòng Vân Thanh nhảy dựng, nhìn lại chỗ phát ra tiếng động.

Trong ánh mặt trời lờ mờ, cả người Hạ Trì tắm máu cưỡi ngựa xuất hiện trong tầm mắt y.

Ở phía sau hắn, quân Ninh Châu cùng Cấm quân hòa vào nhau, theo mệnh lệnh của hắn phân ra hai đội rẽ sang hai bên đường phố, hướng đến cửa tây Càng Dương Thành mà vây công.

Tảng đá trong lòng Vân Thanh đột nhiên mất đi, y nhìn Hạ Trì mỉm cười, trong mắt lại ngưng tụ một mảnh sương mù. Hạ Trì như nhận thấy cái gì, ngẩng đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt Vân Thanh.

Hắn giật mình, ánh mắt hung ác nháy mắt dịu dàng lại, chuyển sang kinh hỉ. Vân Thanh bình yên vô sự, với hắn mà nói quả thực là tin tức không thể tốt hơn.

"Chờ ta." Vân Thanh nghe không rõ lời hắn nói, lại có thể thấy rõ khẩu hình của hắn. Y gật đầu, nhìn Hạ Trì suất lĩnh mọi người vọt vào chiến cuộc.

Sau khi Diên quân thấy Hạ Lan xuống tay với Cốt Tác, liền nhận định Càng Dương đầu hàng là bẩy rập của Hạ Lan. Người ngoài thành tất nhiên cũng có cấu kết với Hạ Lan. Cốt Tác chết đối với bọn chúng là một đả kích rất lớn, bọn chúng không còn niềm tin nghênh chiến, chỉ muốn mang thi thể Cốt Tác trở lại Nguyên Thích Thành, sau đó tính tiếp.

Vốn tưởng rằng mười bốn vạn binh lực ngoài thành là do bởi vì bị đánh lén không thể đánh thắng, ít nhất cũng sẽ không bị công phá nhanh như vậy. Mà khi nhìn thấy người vây quanh không thuộc quân coi giữ Càng Dương, liền biết là bọn chúng xem nhẹ địch nhân.

Đả kích liên tiếp khiến chúng mất đi ý chí chiến đấu, hơn nữa Vương thượng đã chết càng là đả kích trầm trọng, làm cho tinh thần bọn chúng thêm sa sút. Trái lại bên phía Hạ Trì, tuy rằng không ít người trên thân đều nhiễm máu mang theo thương tích, nhưng ý chí chiến đấu vẫn dâng trào, càng đánh càng hăng.

Khi trời sáng hẳn, trận bao vây tru sát này cuối cùng cũng kết thúc.

Trên đất trống trước cửa Tây thành, thi thể Diên quân đầy đất, người đứng trừ bỏ quân Ninh Châu, còn có cấm quân, thậm chí còn có quân coi giữ Càng Dương. Bọn họ có chút mờ mịt mà liếc mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên hô lên: "Thắng, chúng ta thắng! Thắng rồi!"

Sau một lúc hô to vui mừng khôn xiết, mọi người lại chậm rãi yên lặng đi.

Một lát sau, tiếng khóc từ nhỏ đến lớn lan rộng khắp đại địa.

Trận chiến này tuy rằng đã thắng, lại thương vong thảm trọng. Người bọn họ thân quen hôm qua còn có thể ăn cơm, nói chuyện phiếm cùng nhau. Hôm nay liền âm dương cách biệt, cho dù chiến thắng quân dịch, nhưng những người đó lại vĩnh viễn không thể về được.

Vân Thanh nhận được tin chiến thắng lập tức chạy lại đây, nghe thấy một trận khóc than, nỗi chua xót đột nhiên xông lên trái tim, kích thích hốc mắt y phiếm hồng.

Hạ Trì phát hiện ra Vân Thanh đầu tiên, hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến trước mặt Vân Thanh. Lần đầu tiên không bận tâm trên người dơ bẩn, dùng sức ôm Vân Thanh vào trong ngực.

Vân Thanh cảm thụ được ngực hắn phập phồng cùng cánh tay hữu lực đang ôm chặt eo lưng mình. Cho tới lúc này trái tim mới rốt cuộc an ổn lại. Giọng nói khàn khàn của Hạ Trì vang lên ở bên tai y: "Thanh Thanh, cảm ơn em."

Vân Thanh duỗi tay ôm lấy hắn, khóe mắt chảy xuống một vệt nước: "Chàng có thể bình an trở về, chính là lời cảm ơn tốt nhất đối với em."

Hạ Trì đặt đôi môi khô khốc lên khóe mắt Vân Thanh.

Rốt cuộc.

Cuối cùng bọn họ cũng làm được.

......

Việc cần làm tiếp theo là dọn dẹp chiến trường, an trí thương binh. Hạ Trì rất nhanh bố trí nhiệm vụ xuống dưới, quay đầu thấy Vân Thanh nhìn chằm chằm vào tay phải hắn. Hạ Trì cười duỗi tay cầm tay y: "Không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da, đừng lo lắng."

Vân Thanh gật gật đầu. Tri Châu Dũ Châu Liễu Vu Trí vẫn luôn chờ ở một bên, vội vàng nắm lấy cơ hội tiến lên nói: "Vương gia đã bị thương, cần nghỉ ngơi cho tốt. Khắp nơi trong thành đều cần phải rửa sạch, trong nhà hạ quan khá là thanh tĩnh. Nếu Vương gia không chê, không bằng cùng Vương phi đến phủ hạ quan nghỉ ngơi?"

Hạ Trì thấy hắn dùng biểu tình lấy lòng, gật đầu đáp ứng.

Tuy rằng bọn họ sớm biết Liễu Vu Trí là người của Hạ Lan, nhưng chuyện tới bây giờ, hắn đối với bọn họ cũng không có uy hiếp. Dù sao cũng là Tri Châu Dũ Châu, có hắn hiệp trợ những việc cần dùng đến đối phương, sẽ thuận tiện hơn. Hơn nữa, chờ sau khi giải quyết xong lại tính sổ không muộn.

Vân Thanh cùng Hạ Trì cưỡi chung một con ngựa, đi theo Liễu Vu Trí. Đột nhiên thấy một hắc y nhân giục ngựa chạy nhanh từ đầu phố đối diện. Ánh mắt Vân Thanh vừa động, lúc trước y phái Trình Việt đến phủ tướng quân tra xét, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có kết quả.

Liễu Vu Trí thấy thế, thức thời chắp tay nói với hai người: "Vương gia Vương phi, hạ quan đi lên phía trước chờ."

Trình Việt đi đến trước mặt Vân Thanh, đem đồ vật trong tay đưa cho y, thấp giọng nói: "Yến Vương bị Diên quân bắn chết trong viện, đây là đồ tìm được trong thư phòng Yến Vương."

Vân Thanh ngẩn ra, Hạ Lan đã chết sao?

Thời điểm y biết Cốt Tác đã chết mà không phải bị thương liền có dự cảm. Đột nhiên nghe thấy cái tin tức này vẫn cảm thấy có chút hoảng hốt, nghi hoặc trong lòng cũng đạt tới đỉnh điểm. Rốt cuộc giữa Hạ Lan và Cốt Tác đã xảy ra chuyện gì?

Y duỗi tay tiếp nhận hộp gỗ, bên trong đặt một bức thư cùng một quyển sổ nhỏ, còn có một khối lệnh bài kỳ lạ.

Nét chữ trong thư cứng cáp "Cứu em ấy", chữ viết qua loa, hiển nhiên là vội vàng viết.

Trong lòng Vân Thanh đã có suy đoán, buông bức thư ra cầm lấy quyển sổ bên dưới. Hạ Lan viết ám tuyến cùng thế lực bồi dưỡng mấy năm nay vào sổ, chỉ cần dùng phi vân lệnh liền có thế điều động.

Vân Thanh cầm lấy phi vân lệnh, nhẹ nhàng vuốt ve. Hết thảy sự việc đêm nay đều như hiện lên trong đầu y.

Sau khi ngoài thành nổi lên chiến sự, Cốt Tác đến tìm Hạ Lan thương nghị. Hắn tự cho là đã có cái uy hiếp Hạ Lan, đối với Hạ Lan không có phòng bị nhiều. Bởi vậy Hạ Lan nhân cơ hội hạ độc độc chết, cùng lúc đó, Hạ Lan lại điều quân coi giữ Càng Dương phản kích Diên quân. Ngăn cản Cốt Tác cùng tất cả tinh binh của hắn có khả năng làm ảnh hướng đến chiến cuộc, buộc chúng ở lại trong thành.......

Y bỗng chốc hiểu rõ — Hạ Lan dùng mạng Cốt Tác cùng thế lực trên tay hắn quy phục bọn họ, đổi lấy việc Tô Mộc đi cứu tánh mạng Thẩm Thời Dư.

Tâm trạng Vân Thanh phập phồng, Hạ Lan muốn dùng cách này ra tay để làm tất cả Diên quân bất ngờ, vì thế hắn thậm chí không tiếc tánh mạng chính mình.

Vân Thanh thấp giọng lẩm bẩm: "Thật là kẻ điên."

- ---

Wattpad.com/@LamHiiiiiii, PM 10:06 2/3/24 - Còn 4c.

----

Ba chương này có nhiều cảm xúc quá đi.

Ở đây có hai người điên yêu. Một người vì yêu người mình yêu mà chọn yêu "tình yêu của chính mình", yêu luôn thế giới em ấy đang sống. Một người vì yêu người mình yêu mà chọn muốn bên cạnh em ấy. Cuối cùng người lựa chọn tình yêu và ánh sáng được hạnh phúc trọn vẹn bảo vệ được tất cả. Còn người lựa chọn tình yêu ích kỷ thì chỉ bảo vệ được người mình yêu và bản thân thì mất đi tất cả, trở thành một vị anh hùng nửa mùa sau cú bán nước rồi lật xe giết địch.

"Tình yêu của chính mình" bên trong Hạ Trì, không chỉ là yêu Vân Thanh, yêu nước, mà còn là yêu chính bản thân mình, yêu khí khái Trình gia, yêu lý tưởng chết vì bá tánh của mình. Cảnh Hạ Trì vừa cầm ngọc trụy hôn hôn vừa nỉ non gọi Vân Thanh để chuẩn bị tử chiến, phải nói là làm tui rung động vô cùng luôn ấy. Yêu em, yêu luôn thế giới mà em sống, yêu lý tưởng của mình, yêu "tình yêu của chính mình" cho nên muốn dâng trọn cả tánh mạng, ý chí cùng tín ngưỡng của bản thân. Thật sự là quá đẹp.

Cảnh Hạ Lan dùng hết mọi thứ mình có và thứ mình có thể làm để đổi lấy mạng của Thẩm Thời Dư. Xét riêng về tình yêu thì rất đẹp, nhưng để nhìn bức tranh toàn cảnh thì chỉ có thể nói là đáng hận nhiều hơn đáng thương. Cái này là vì yêu cứ đâm đầu, nhưng tự đâm vào đầu mình. Dù sao thì cũng đỡ hơn kiếp trước vừa bán nước vừa làm kẻ ngu.

Hai cặp tình nhân, lựa chọn hai con đường đối lập, mặc dù hoàn cảnh quá khứ không ai tốt đẹp gì, cũng cho ra hai cái kết đối lập nhau luôn.

Cặp Thanh Tròn thì lựa chọn hy sinh vì nhau, hy sinh vì điều lớn lao hơn cho thế gian, cho nên dù một trong hai hay cả hai tử trận thì đều sẽ có người nhớ đến, kính yêu, tôn thờ tình yêu của họ, cũng tôn thờ tình yêu của họ đối với quốc gia, bá tánh Ninh Châu sẽ nhớ đến họ, tướng sĩ Ninh Châu sẽ truyền tụng câu chuyện về họ. Tình yêu của Vân Thanh cùng Hạ Trì dành cho nhau đều có đủ "nhân, lễ, nghĩa, trí, tín", đều giữ đủ ngũ thường trong con người họ, cũng vì thế mà hấp dẫn và yêu nhau.

Cặp Dư Lan thì ngược lại, vì thù hận mà lựa chọn hủy diệt, chỉ nguyện cầu được ở bên nhau, kiếp trước hạnh phúc được 6 năm rồi cũng nhận lại quả báo nên có, Vương thì trở thành kẻ ngu bán nước, Quan thì thành kẻ ngu để người lợi dụng. Trong kiếp này, mặc dù Dư chưa làm gì cả nhưng dù chỉ trong suy nghĩ nó đã vận khởi luật nhân quả rồi, tránh người, tránh lòng, tránh đi nơi khác, cũng không tránh được nhân quả. Lan thì có thể xem đã hoàn thành được tâm nguyện vì lựa chọn tin tưởng Vân Thanh sẽ cứu Dư, (dịch tới đây tui cũng chưa biết cái kết của Dư ra sao nữa, đoán chắc sẽ đi theo Lan luôn quá). Lan được tác giả khắc họa kỹ hơn, nên ai đọc đều cũng sẽ có cảm nghĩ riêng nhỉ.

Nói một tí về cảnh Thanh liều mạng đi tìm cấm vệ quân cũng là một tình tiết khiến tui xao xuyến. Thanh hoàn toàn có thể chọn an toàn nhưng lại không nỡ để Tròn một mình chống đỡ, lựa chọn chiến đấu theo cách của mình để giúp đỡ Tròn, vì không muốn bỏ lỡ một chút cơ hội nào để Tròn sống sót. Từ khi yêu Tròn, Thanh đã lên kế hoạch để bảo vệ Tròn từ việc trang bị vũ khí, thuốc kháng sinh, đóng thuyền, lôi kéo Thôi tướng quân, quân lương các kiểu. Tất cả đều vì không muốn thấy kết cục kiếp trước của Tròn. Nếu không có Lan ngăn cản Diên quân, có lẽ Thanh sẽ là người hy sinh tánh mạng để cứu Tròn, cứu nước. Và thế là kết cục vạn tiễn xuyên tâm của Hạ Trì kiếp trước chuyển qua cho Hạ Lan kiếp này (có ai để ý không? =)))

Mà thật sự thì không thể phủ nhận tình yêu của hai cặp đôi này. Ai cũng đều yêu người mình yêu bằng cả tính mạng.

À, có một điều thắc mắc, không biết kiếp trước Tô Mộc có gặp được Trình Việt không nhỉ? Không biết là kiếp trước Tô Mộc ra chiến trận chết cùng Trình Việt hay là chết cô độc ở một nơi nào nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play