" Hello anh "
Lục Quyền không trả lời chỉ nhìn cô với khuôn mặt không cảm xúc
“ Anh ơi !em hỏi anh cái này nhé ”
“…”
“ Cuộc đời em không thiếu gì hết , nhan sắc em có , tiền em có , học lực em cũng có nhưng em chỉ thiếu một thứ ánh biết là gì không ?”
“ …”
“ Là CHẢNH THIẾU I”
“ Anh biết nghĩa là gì không ?"
“…”
“ Là chỉ thiếu ánh đó . Nên anh đồng ý làm bạn trai em đi để em trở thành một cô gái vẹn toàn ”
Từ nãy giờ cô vẫn lải nhải bên tai anh , nói không biết chán
Cô sán ngần đến anh nói “ sao anh không nói gì vậy ”
Lục Quyền lạnh lùng nói “ cô thật phiền phức”
Thẩm Tri Hạ cười nũng nụi nói “ Ơ sao anh nói em phiền , em chỉ bày tỏ sự thiếu sót của mình thôi mà ”
“ Cô phiền quá , tránh ra chỗ tôi đọc sách ”
Cô vẫn cười nói “ anh thế em về lớp nha , anh cứ đọc đi ”
Tiếng trống tan vang nên , cô liền chạy sang lớp anh
“ Anh ơi về thôi ”
Lục Quyền không chả lời chỉ đi thẳng ra cổng trường mà không đợi cô …
Thẩm Tri Hạ vừa chạy vừa nói “ Anh đi chậm thôi , em không theo kịp ”
Anh vẫn đi nhanh không giảm tốc độ , một lúc sau anh dừng lại , quay lại đợi cô
Khi cô tới đứng trước mặt anh , liền trách mắng “ anh đi rõ là nhanh"
Lục Quyền lạnh lùng nhìn cô “ cô đừng đi theo tôi nữa , thật phiền ”
“ Mọi hôm em vẫn theo anh mà , sao hôm nay anh lại mắng em phiền ”
Anh vẫn giữ giong lạnh lùng không cảm xúc nói “ mọi hôm là tôi chịu đựng không muốn làm mất mặt cô trước mặt người khác . Nhưng hôm nay tôi không chịu đựng được nữa . Cô biến đi đừng làm phiền tôi nữa ”
Cô nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe “ em làm Như sao ?”
Lục Quyền mặt thờ ờ gật đầu
“ Anh ghét em sao ”
“ Tôi rất ghét cô , chỉ muốn cô cút ngay khỏi mắt tôi ngay ”
Cô tức giận đánh vào ngực anh “ Lục Quyền anh được lắm , Thẩm Tri Hạ Tôi yêu được bỏ được , từ nay về sâu tôi sẽ không bảo giờ suất hiện trước mặt anh nữa ”
“ Vậy thì càng tối , đỡ phải môi ngày nghe tiếng nói nhảm của cõi , phiền phức ”
Cô quay mặt chạy đi luôn bỏ lại bóng lưng tức giận cho anh …
Anh làm như vậy là đúng , làm như vậy cô sẽ không gặp nguy hiểm nữa . Ở bên cạnh anh cô chỉ gặp nguy hiểm, không có một thứ gì tốt đẹp…
Nhưng tại sao anh lại thấy buồn , đáng lẽ ra phải vui chứ…